Ông ta đâu biết rằng hiện tại Liễu Yên Nhi đã là người tu luyện Luyện Khí kỳ tầng năm, sợ mình dùng sức sẽ đá vỡ đầu ông ta.
Đến lúc đó, máu của ông ta làm bẩn giày cô thì sao?
Không chấp nhận được.
“Tiểu Lục Vân tồi, em còn định xem trò hay tới bao giờ?" Liễu Yên Nhi đột nhiên quay lại gào lên với Lục Vân.
Lúc này Lục Vân mới cười cười đi tới.
Chị Yên Nhi thô bạo quá.
Chỉ là càng thô bạo mình càng thích, xem ra sau này mình phải chuẩn bị một cây roi da ở nhà, để khi nào chị ấy giận thì thoải mái xả ra.
Ừ, cái này dễ.
Lục Vân âm thầm chắc chắn với bản thân.
Chỉ có điều bây giờ không phải lúc để nghĩ linh tinh, Lục Vân chậm rãi đi tới trước bức tranh“Hùng Ưng 'Đậu Trên Cây” kia, lặng yên nhìn vài giây rồi nói:
“Vẽ tranh mà chỉ đi theo “hình”, sau nhiều lần tế trau dõi cũng không khó để làm được, nhưng nếu muốn nói tới ý cảnh thì tốt nhất là phải liền mạch lưu loát”
Vừa nãy người đàn ông lôi thôi này vẽ hết một tiếng đồng hồ mới xong.
Trong lúc đó có dừng lại rất nhiều lần.
Cho nên thành phẩm cuối cùng tuy rằng ra "hình", nhưng thiếu cảm giác liền mạch và lưu loát khi vẽ.
Đương nhiên, bảo bức tranh này thiếu ý cảnh thì cũng không hẳn, thật ra người đàn ông này vẫn vẽ ra được đủ tiêu chuẩn, nếu không thì các phú thương kia cũng không mắc câu.
Lục Vân vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập. tức văng nước bọt
“Thẳng ranh từ đâu tới, chỉ bằng cậu cũng có tư
cách bình phẩm tác phẩm của Vân Lộc đại sư sao?"
“Ha, đúng là buồn cười, dám nói tranh của Vân Lộc đại sư không có ý cảnh, ai sáng suốt cũng nhìn ra được đấy, nếu cậu không nhìn ra thì chắc chắn là mù rồi"
“Cũng chưa hẳn, không thấy cậu ta mang kính râm sao, có khi cậu ta chính là cái kiểu mà Vân Lộc đại sư vừa nói, không hiểu nghệ thuật nhưng lại cứ thích giả vờ ấy”
“Ha ha, có dám lấy mũ và khẩu trang xuống không, cho bọn này xem cậu là ai?"
"..."
Mọi người xung quanh gần như đã nhận định người đàn ông lôi thôi kia chính là Vân Lộc đại sư.
Trong nháy mắt mọi người chợt ủng hộ ông ta, bắt đầu mắng nhiếc Lục Vân.
Hơn nữa, trước đó bọn họ không tin tưởng Vân Lộc đại sư nên khiến Vân Lộc đại sư không vui, cho nên bây giờ có thời gian để thể hiện sự ủng hộ của mình, họ càng ra sức hơn, làm nổi lên lòng trung thành với đức tin của bọn họ.
Trong giới nghệ thuật, Vân Lộc đại sư chính là tín ngưỡng.
“Đúng, có dám cởi mũ với khẩu trang xuống không, để xem rốt cuộc cậu trông như thế nào mà dám chê bai tác phẩm của Vân Lộc đại sư?”
Trong đám người có một giọng nữ lanh lảnh vang lên, khiến Lục Vân cạn lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!