Thanh niên đầu đinh cười lạnh nhìn đẳng sau mình, một hàng kia đều là người của anh ta, đội ngũ đông đảo, tuyệt đối sẽ không để Lục Vân có cơ hội đào tẩu.
“Được” Lục Vân gật đầu.
Thanh niên đầu đinh cũng tích cực, chủ động bảo đồng bọn đẳng sau căng một tờ giấy vẽ ra, giống như ban nãy làm cho người đàn ông lôi thôi kia.
Nhưng khác nhau là, lúc này mấy người mở giấy đều có vẻ không tình nguyện chút nào, thậm chí còn nhân lúc Lục Vân vẽ tranh mà rung giấy quấy rầy hắn.
Lục Vân nhìn thoáng qua cuộn giấy vẽ tranh, cầm bút lông dính mực nước, chậm chạp mãi không vẽ.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Lục Vân giống như đã xuất thăn, trên tay tuy căm bứt lông nhưng không hề nhúc nhích.
“Ha ha, bây giờ mới phát hiện không thể vẽ được, ngu luôn rồi”
Xung quanh đã có vài tiếng châm biếm vang lên.
Lúc vẽ tranh, việc đặt bút luôn rất khó khăn, nếu nét đầu tiên không ổn, thì trên cơ bản chỉnh thể bức tranh đã bị hỏng mất hơn nửa.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Vân, rõ ràng hắn đang bối rối.
“Ha ha, không phải thằng nhãi này đang làm trò chứ, lý luận một mớ nhưng đến lượt mình làm thì không dám đặt một nét bút, quá mất mặt”
“Mà người như vậy cũng dám đứng ra kiểm tra Vân Lộc đại sư sao? Xách giày cho Vân Lộc đại sư cũng không xứng nữa!"
“Cậu ta là diễn viên hề rồi thì còn trông cậy cái gì nữa? Đã làm loạn tới mức này là do cậu ta tự tìm hết, rảnh rỗi đi phá người ta làm gì, bị đánh gãy một ngón tay cũng không đáng thương!”
Có một người lên tiếng chế nhạo.
Người đàn ông lôi thôi ngẩng đầu nhìn Lục Vân, chưa nói gì hết, nhưng đã hừ khẽ một tiếng.
Cực kì khinh miệt.
Mười phút mà vẽ được bức tranh kia, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lục Vân vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích gì.
Sáu phút trôi qua, mọi người không còn hí vọng, mấy người mở cuộn giấy vẽ tranh cũng không nhịn được mà nói: "Nhãi con, rốt cuộc là cậu có vẽ nữa không? Nếu không vẽ thì nói một câu là được!”
Bọn họ cũng mật rồi.
Còn nói lát nữa sẽ lén rung mấy cái, quấy rầy Lục Vân vẽ tranh, bây giờ xem ra bọn họ lo thừa rồi.
Chưa cần quấy rầy, thẳng nhóc này đã tự loạn.
“Rồi!"
Chỉ còn lại hai phút cuối cùng, Lục Vân cuối cùng cũng có động tác, chỉ là dùng cái tay không vỗ lên gáy nói: “Chị Yên Nhi, chúng ta đi ăn bún ốc niêu nhé, nghe nói món đó ở đây ngon lắm”
"...."
Thằng nhãi này, còn tưởng hắn thật sự bí ý tưởng, thì ra hẳn lãng phí tám phút liền chỉ để nghĩ xem lát nữa ăn gì.
Đang đùa đấy à?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!