"Vâng vâng, suýt nữa lại làm trễ việc lớn rồi", Hàn Mai khoác tay Liễu Huy Thái, vung vẩy tấm thiệp mời trước mặt Sở Phàm. Dưới ánh mắt ao ước của người khác, cô ta ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước đi đầy tự hào.
"Ai vậy trời?", Vân Mộc Thanh nói với vẻ bất bình: “Không tài nào hiểu được, cũng chẳng biết có gì mà xem mình là thượng đẳng rồi khoe khoang".
Để an ủi Đan Đan, Tiểu Hổ cũng thốt lên đầy ngang ngược: “Chị Đan Đan yên tâm, ngày mai đi học em sẽ nói tụi trong lớp bo xì Liễu Du Du luôn. Hừ, cho nó tức chết".
“Mấy mẹ con ở đây đợi anh, anh đi mua chai nước", Sở Phàm chỉ nhún vai, thoáng lỉnh người đi đến một góc khuất rồi bấm điện thoại.
"A lô, ai đấy?", không lâu sau, một giọng nữ lười nhác mà. êm ái truyền đến từ đầu dây bên kia, xem ra mới vừa thức dậy.
Sở Phàm bỗng dưng nhớ lại thân hình nóng bỏng, làn da trắng muốt cùng dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, lười biếng mà gợi cảm như chú mèo nhỏ của cô.
Anh trầm giọng: “Hestia, lâu rồi không gặp". Xoảng!
Một âm thanh chói tai vang lên, dường như người bên kia đã làm vỡ thứ gì đó trong cơn kích động, theo sau là giọng nói xúc động của Hestia: “Ngài Quỷ Vương, là ngài ư?"
"Ba năm qua, họ đều nói ngài và Ma Vương Satan ở Thánh điện đổi lấy mạng nhau, ngài..."
"Tôi còn sống, hiện đang ở Giang Lăng. Tôi nghe nói cô vừa khai trương thung lũng Vui Vẻ, có thể cho tôi mấy tấm thiệp mời được không?", Sở Phàm đáp.
"Thiệp mời? Trời ơi, ngài đang trách cứ tôi vô lễ rồi. Thật sự rất xin lỗi, tôi sẽ lập tức đến nghênh đón ngài”, có tiếng bước chân thình thịch từ đầu dây bên kia như người đang vội vã xuống lầu.
"Không cần phải vậy, tôi không trách cô”.
Sở Phàm gọi điện thoại xong, mua mấy chai nước đi đến cửa thung lũng Vui Vẻ, phát hiện Vân Mộc Thanh đang rầu rĩ không vui dẫn hai đứa nhỏ chuẩn bị rời đi.
“Không phải tôi kêu em và bọn nhỏ đợi anh một lát ư, sao lại đi rồi?”, Sở Phàm hỏi.
“Chờ làm gì chứ, không có thiệp mời thì không thể đi vào, còn vô duyên vô cớ bị loại hạng tiểu nhân như Hàn Mai kia nhạo báng, không rời khỏi thì có thể làm gì?”, Vân Mộc Thanh bực bội chán nản: “Tiếp tục để cô ta cười nhạo sao?”
Sở Phàm bế Đan Đan lên: “Ai nói không thể đi vào chứ? Đi, bây giờ anh sẽ dẫn em và bọn họ qua đó, tiện thể cho em và bọn nhỏ xem một vở kịch hay luôn”.
Anh rất chờ mong sau khi hai vợ chồng Hàn mai nhìn thấy mình bị huỷ bỏ tư cách vào trong sẽ có vẻ mặt thế nào.
“Này, anh...”
'Vân Mộc Thanh nôn nóng giậm chân, nhưng vẫn đuổi theo Sở Phàm.
Không biết vì sao, cô luôn có một cảm giác tin tưởng với Sở Phàm.
Cửa vào thung lũng Vui Vẻ, một nhóm khách ăn mặc gọn gàng đang cầm thiệp mời, lần lượt tiến vào thung lũng Vui Vẻ sau khi được nhân viên đăng ký kiểm tra.
Những người có thiệp mời trong tay hôm nay không chỉ đơn giản là “khách hàng may mắn”, mà mỗi một người đều có lai lịch có bối cảnh, cũng là khách hàng quan trọng sau này thung lũng Vui Vẻ của bọn họ phải lấy lòng, đương nhiên không dám qua loa với nguồn tài nguyên chất lượng tốt rồi.
Hàn Mai đứng trong hàng ngũ đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mấy người Sở Phàm đi rồi còn quay lại thì châm chọc: “Ha, mấy kẻ không có tư cách vào trong như các người cũng chạy đến đây góp vui à?”
“Đừng nói là muốn đục nước béo cò, nhân cơ hội trà trộn vào trong nhé. Bảo vệ, trông cho kỹ mấy người vô sỉ này đi, đừng để bọn họ trà trộn vào, ảnh hưởng đến việc chỉ đạo của chúng tôi”.