Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hoàng hôn buông xuống, nhà nhà trong thành phố Giang Lăng đều sáng đèn, ngựa xe như nước.

Sở Phàm ngồi ở hàng ghế sau trong chiếc Lincoln rộng rãi, anh pha trà bình trà một cách thành thạo, hương trà lan tỏa khắp phía.

Chỉ có điều ánh mắt anh lại sắc lạnh như dao.

Nhờ ơn “độc Mạn Đà La của Thánh điện, nếu như quá xúc động thì anh sẽ nổi điên đến mức chìm vào trong cơn kích động.

Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải đã đánh gãy chân bố nuôi của anh, khiến cho anh phẫn nộ tột cùng, gần như anh đã kềm nén suốt dọc đường đi.

Uống trà, ít nhất thì có thể làm cho anh bình tĩnh lại đôi chút.

thương mại Tứ Hải vốn có tên là bang Tứ Hải, ban đầu chỉ là một tổ chức thấp kém chỉ có mấy chục thành viên. Sau đó nhờ một tay Mã Minh Nguyên, phát tài thông qua thủ đoạn phá dỡ cải tạo nhà cửa, ép dỡ ép xây, mở sòng bạc, cho. vay nặng lãi, không có việc ác gì không làm, bây giờ đã có ba công ty bất động sản, phòng tắm, trung tâm thương mại, karaoke, trung tâm giải trí, nhiều không kể hết... Gia sản đã vượt ba tỷ”.

Nghe La Cường giới thiệu như thế, Sở Phàm ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà hội thương mại Tứ Hải đầy khí thế có hơn ba mươi tầng ấy rồi cười lạnh:

“Trông cũng hoành tráng thật”. Nhưng những thứ này lại được tạo nên từ máu và mồ hôi của bố nuôi Chu Long của anh cùng với vô số người dân bị

hãm hại, bị bóc lột khác.

Đây là bánh bao máu người.

La Cường đậu xe lại, cậu ta bổ sung thêm một câu: “Bây. giờ Mã Minh Nguyên là hội trưởng hội thương mại Tứ Hải, trong tay có ba ngàn đàn em, cố gắng vươn vuốt hố ra khắp. các thành phố lân cận, trở thành ác bá hàng đầu trong thành phố Giang Lăng”.

“Hơn nữa, nghe nói còn có một ông lớn đứng sau lưng ông ta, đến Thị trưởng cũng phải nể mặt ông ta ba phần, có thể biết thủ đoạn của ông ta thấu trời đến mức nào”.

“Tôi chỉ hỏi cậu một câu”.

Sở Phàm chỉ lạnh lùng phất tay, giọng nói vừa kiêu ngạo lại vừa lạnh lùng, dường như anh chẳng xem những thứ này ra gì.

“Nếu như cậu ra tay, mất bao nhiêu thời gian mới có thể tiêu diệt hội thương mại Tứ Hải của ông ta?”

La Cường quay lưng lại, cậu ta giơ ba ngón tay. “Ba ngày à?”, Sở Phàm nhíu mày.

“Ba phút”, La Cường nói dứt khoát.

“Xuống xe”.

Sở Phàm uống hết trà trong ly, khí thế hào hùng: “Thủ đoạn thấu trời? Thế thì tôi sẽ phế đi trời của ông ta”.

Nhìn khäp cả Đông Hoa, ai dám tự xưng “Trời trước mặt Quân thần của Long Hồn như anh chứ?

Chạm vào giới hạn của anh, đụng đến người nhà anh. Cho. dù ông trời có xuống thì cũng phải ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, dập đầu xin tha.

Vào lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tòa nhà Tứ Hải.

Một người đàn ông mặt mày nanh ác tâm bốn mươi tuổi, ngậm điếu xì gà trong miệng, cầm điện thoại mà nói một cách ngông cuồng:

Nhấn Mở Bình Luận