Hestia hiểu, người đàn ông kéo mình ra từ trong đống đổ nát của Thánh điện, vị anh hùng hơn người san bằng cả thế giới ngầm phương Tây bằng năng lực của bản thân vốn không phải người cùng thế giới với mình.
ïy cũng hiểu anh chỉ đối xử với mình như một người em gái mà thôi.
Nhưng khi cô ấy tận mắt nhìn thấy người đàn ông khiến mình nhớ nhung vô số đêm rốt cuộc cũng đã thành gia lập nghiệp, cả nhà đoàn tụ đứng trước. mặt mình.
Trong lòng vẫn không nhịn được cảm giác chua xót và mất mát liên tục dâng lên như thuỷ triều...
“Chị gái thật xinh đẹp”.
Dường như nhìn ra tâm trạng của Hestia không được tốt, Đan Đan chớp đôi mắt to, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô ấy, cười ngọt ngào nói: “Chị có tóc vàng mắt xanh, trông thật giống công chúa Bạch Tuyết đấy ạ”.
Đan Đan tinh ranh làm cho Hestia phải bật cười, cô ấy xoa đầu cô bé, ngồi xổm xuống nói: “Vậy chị dẫn em đi xem công chúa Bạch Tuyết thật được không”.
“Thật sao ạ? Chị thật là tốt, Đan Đan thích chị”.
Trước giờ cô bé vẫn luôn khiến mọi người thấy vui vẻ, nói mấy câu đã khiến Hestia không ngừng cười, bắt đầu thấy thích đứa nhỏ này.
Sở Phàm cũng cười tươi, yên lặng nhìn cảnh ấm áp trước mặt.
Còn Vân Mộc Thanh thì cắn môi, ánh mắt hơi phức tạp...
Không biết vì sao, khi cô nhìn thấy Hestia ở bên Sở Phàm, trong lòng lại có cảm giác không thoải mái và mất tự nhiên khó tả.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Đan Đan cười đùa vui vẻ với cô ấy, càng khiến trong lòng cô thấy nặng nề hơn.
Như bọn họ mới là một nhà ba người, một gia đình vui vẻ hoà thuận, còn mình chỉ là người ngoài thôi vậy!
“Đan Đan, bố và chị nhiều năm không gặp, để bọn họ ôn chuyện đi”, Vân Mộc Thanh hít một hơi thật sâu, cũng cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút, cô vẫy tay nói:
“Lại đây, mẹ dẫn con đi chơi”.
Đan Đan lưu luyến không rời làm nũng: “Nhưng chị nói muốn dẫn con đi xem công chúa Bạch Tuyết mà...”
Vân Mộc Thanh nhíu mày, vẫy tay lần nữa: “Tới đây”.
Lần này Đan Đan mới bĩu môi, không vui cúi đầu đi qua. Hestia cười, đồng ý sẽ tặng cho cô bé đồ chơi công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp nhất, con bé mới chịu cười.
“Hai người trò chuyện đi, tôi dẫn Đan Đan qua bên kia tham quan”, Vân Mộc Thanh mỉm cười nói với Hestia, dẫn Đan Đan đi xa.
Dọc trên đường đi, trong lòng Vân Mộc Thanh luôn rất rối rắm và lộn xộn.
Cô cũng biết Sở Phàm là ân nhân cứu mạng của Hestia, bọn họ là bạn cũ, thậm chí thời gian bọn họ quen nhau còn lâu hơn cả mình.
Nhưng khi nhìn thấy Hestia ở cùng với Sở Phàm, trong lòng cô vẫn thấy là lạ, trống trải giống như thứ mình thích bị người khác cướp đi vậy...
Nhưng vấn đề là Sở Phàm cũng không phải là gì của cô cả, anh chỉ là “bố giả” của Đan Đan, “chồng giả” của mình thôi.