Hestia khẽ sững sờ, gương mặt xinh xắn của cô ấy ưng ửng đỏ, dường như có thể vắt ra nước, cô ấy ngượng ngùng cúi đầu thì thầm: “Đại nhân, nếu như anh muốn thì có thể kéo rèm lại trước không, tôi, đây là lần đầu...”
Ông Henry ở góc phòng cũng thức thời mà đi ra khỏi phòng, còn đóng luôn cửa lại cho bọn họ.
Vóc người yểu điệu mà nóng bỏng của Hestia run rẩy, muốn từ chối nhưng vẫn đồng ý, sự nóng bỏng của phương Tây và sự sâu sắc dịu dàng của phương Đông hòa quyện vào nhau, cuốn mất hồn phách của con người, khiến lòng người chìm đắm †rong cơn say mê.
Sở Phàm không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, anh bực dọc võ mông cô ấy rồi nói: “Nghĩ lung tung gì thế, tôi là loại người như vậy à?”
“Thứ tôi muốn cho cô xem là vết thương” Gương mặt Hestia càng nóng bừng hơn, cô ấy
vừa ngại ngùng lại vừa xấu hổ, chỉ mong có thể khoét đất chui xuống cho rồi.
Giọng nói của Sở Phàm rất mực bình tĩnh: “Tôi và Satan đã đánh nhau một trận, trúng chiêu của hắn, người trúng độc sẽ dần dần mất đi lý trí, chìm đắm trong cơn điên loạn, rồi sau đó, trở thành động vật hoang dã không còn ý thức”.
Anh không khỏi nhớ đến ba năm dưỡng bệnh ở Bắc Cực, thỉnh thoảng mình lại trở nên điên loạn khi bệnh tái phát.
Nếu như không có Tần Thiên Hạo nói với anh rằng anh vẫn còn một đứa con gái, khơi dậy hy vọng sống sót trong lòng anh, sợ rằng bây giờ anh đã tuyệt vọng, để mặc cho bệnh tình phát triển, sa sút thành con thú hoang.
“Đúng, đúng là đáng sợ thật, tàn nhẫn quá”, Hestia bụm môi, cô ấy kinh ngạc thốt lên liên tục.
Khó mà tưởng tượng được, để một chiến sĩ đây vinh quang trơ mắt nhìn mình hóa thành con thú hoang thì tàn nhẫn đến mức nào.
“Nhưng may mà sau ba năm nghiên cứu đã tìm ra một loại thuốc đặc biệt, có thể tạm thời khống chế bệnh tình của tôi”, Sở Phàm mặc đồ lại đàng hoàng, gương mặt anh toát ra vẻ lo lắng.
“Nhưng cũng chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, tôi có thể cảm nhận được hoa Mạn Đà La đang đâm chồi nảy lộc trong cơ thể của mình, dần dần khống chế tinh thân của tôi. Bởi thế, tôi cần phải nhanh chóng đi tìm thuốc giải”.
Ba năm nay, Tần Thiên Hạo đã tìm hết các đầu sách trong nước, cũng đã hỏi thăm vô số bác sĩ nổi tiếng, thế nhưng tất cả đều bó tay trước loại độc kỳ lạ này.
Sở Phàm nghĩ rằng cởi chuông cần phải có người buộc chuông, muốn giải độc thì phải bắt tay từ Thánh điện.
“Mặc dù Thánh điện đã bị diệt vong rồi, nhưng dù gì cũng đã thống trị phương Tây hơn hai trăm năm.
Anh ngẩng đầu nhìn Hestia rồi nói: “Bởi thế tôi muốn nhờ cô giúp đỡ, lợi dụng sức mạnh gia tộc của cô, giúp tôi nghe ngóng trong thế giới phương Tây, xem xem có phương pháp giải độc hay không”.
“Không thành vấn đề!”