Sau đó như nhận ra không đúng lảm, mặt cô ấy đỏ lên, cúi thấp đầu.
Sở Phàm cũng bưng cà phê lên nói: “Vẫn nên nói chuyện chính trước đi”.
Lúc này Hestia mới nghiêm túc lại, đỏ mặt nói: xem rất nhiều tài liệu, tìm rất nhiều chuyên gia, phát hiệt Mạn Đà La” của Thánh điện xuất phát từ một thôn nhỏ ở. phương Tây”.
“Hơn hai trăm năm trước, thôn nhỏ kia đột nhiên xuất hiện một căn bệnh lạ, trên ngực người dân cũng xuất hiện một hình xăm như đoá hoa, sau đó tính tình trở nên nóng nảy, cực đoan, thật sự giống hệt như dã thú vậy...
“Tình trạng này rất giống với mình”.
Trong lúc Sở Phàm tập trung lắng nghe, Hestia lấy laptop ra, bên trên có một vài tài liệu và hình ảnh, tiếp tục giới thiệu:
“Nhưng sau đó, nghe nói có một vị cao tăng từ Trung Nguyên đến, ông ấy Phật pháp cao siêu, tinh thông dược lý, dùng một phương pháp đặc biệt chữa khỏi cho những người dân này, còn tuyên truyền Phật pháp, để những người dân này thành tâm lễ Phật, sau đó trở về cuộc sống bình thường...”
“Vì cảm ơn vị cao tăng kia, thậm chí mọi người còn sáng tạo ra rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, tranh chữ, điêu khắc, tranh vẽ tường, thần khúc vân vân, đáng tiếc hai trăm năm trôi qua, năm tháng gột rửa, những dấu vết này đã có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi”.
Sở Phàm nhướng mày nhìn lên màn hình máy tính, trên bức tranh vẽ tường cổ xưa này khắc hoạ những người dân đang nổi điên, nguyên nhân gây bệnh tương tự với hoa Mạn Đà La, còn có hình ảnh một tăng nhân mặt mũi hiền lành, dáng người gầy gò đang ngồi khoanh chân giảng Phật truyền đạo...
Những bức tranh này đã lâu đời lắm rồi, bị hư hại rất nghiêm trọng, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ thôi, nhưng theo rất nhiều tài liệu ghi lại, có lẽ chuyện này là thật, vị cao. tăng kia cũng là có thật.
“Chỉ tiếc chúng ta không tìm thấy cách giải độc, thân thế của vị cao tăng này cũng chỉ được nói sơ qua, không biết rõ thân thế của ông ấy, hơn nữa đã hơn hai trăm năm, e rằng ông ấy đã sớm viên tịch r
Hestia hơi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hy vọng khó khăn lắm mới xuất hiện lại trở về điểm ban đầu: “Nhưng có người đồn rằng vị cao tăng kia bản lĩnh bất phàm, có thể bắt hổ bằng một tay, gầm một tiếng đuổi cả đàn sói, hình như là người của giới võ đạo Trung Nguyên!”
“Giới võ đạo?!" Sở Phàm sáng mắt lên.
Giới võ đạo không phải là mấy cái khoa chân múa tay như Taekwondo, thuật phòng thân của bậc thầy nào đó, mà là võ thuật chân chính, kỹ năng giết người thật sự.
Võ đạo có nguồn gốc từ xa xưa, tuy theo sự phát triển của súng ống đạn dược và công nghệ cao, võ đạo dần xuống dốc, nhưng vẫn có đạo chính thống truyền thừa võ thuật trăm năm, thậm chí là nghìn năm, lưu truyền đến tận bây giờ.
Dù là thế giới hiện tại, võ giả có thể bước vào cảnh giới đều là nhà giàu có tài sản hàng trăm tỷ, thậm chí còn là khách quý của rất nhiều quốc gia, địa vị cao quý, kiệt xuất giữa người thường.
Hai tay nặng như trăm cân, lấy một chọi mười chỉ là chuyện bình thường, dễ như cơm bữa ở giới võ đạo.
Trên đời cũng có cao thủ tông sư có thể sử dụng kiếm khí giết người, một người áp đảo nghìn người.
Theo lời đồn võ giả đứng đầu một quyền có thể phá núi, khiến sông Giang chảy ngược, còn có thể bay trên trời cao, đạp trời mà đi, thoải mái rong ruổi khắp đất trời.
“Nếu vị cao tăng kia là người của giới võ đạo, có lẽ sẽ còn giữ lại đạo chính thống, có thể tìm thấy người thừa kế của ông ấy có lẽ sẽ giải được độc của Mạn Đà La”, Sở Phàm im lặng suy nghĩ một lát rồi nói, tuy việc này hơi xa vời, nhưng vẫn tốt hơn là không có.