Cô ấy hơi hâm mộ Vân Mộc Thanh vì có thể khiến Sở Phàm như thần long trên bầu trời cam nguyện làm một người chồng, một người cha, cưng chiều chăm sóc hai mẹ con bọn họ.
Không biết đây là tâm nguyện cả đời của biết bao nhiêu mỹ nữ nhà giàu ở phương Tây.
Mà vào lúc Hestia vẫy tay chuẩn bị kêu phục vụ tính tiền, Từ Minh vẫn luôn ở bên cạnh lại tiến lên.
“Đàn ông đàn ang lại để cho con gái tính tiền, không thấy xấu hổ à, có chút liêm sỉ nào không vậy?”, Từ Minh châm chọc Sở Phàm, lớn tiếng dạy dỗ.
Trước đó anh ta bị Sở Phàm xem thường đã sớm nghẹn. một cục tức trong lòng rồi, khó khăn lắm mới nhìn thấy cơ hội có thể thoải mái châm chọc Sở Phàm, khoe khoang trước mặt Hestia, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.
“Quý cô đừng trách tôi nói thẳng, loại đàn ông bất tài nhu nhược thế này hoàn toàn không xứng với cô, ngay cả uống một ly cà phê cũng để cô phải tính tiền, còn có thể trông cậy gì vào anh ta nữa?”
Từ Minh khinh thường trừng Sở Phàm, hận không thể giơ chân đạp anh xuống đất.
“Nếu anh còn dám ăn nói lỗ mãng thì đừng trách tôi không khách sáo”, trên mặt và trong mắt Hestia lập tức mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Dám cả gan sỉ nhục Sở Phàm, nếu là ở phương Tây, Từ Minh này đã trở thành một người chết rồi.
Từ Minh vô thức run rẩy, hơi ngạc nhiên vì người đẹp phương Tây lại có khí thế đến vậy, sau đó, sự tham lam và thèm thuồng trong mắt anh ta càng nhiều hơn, người phụ nữ như vậy, chinh phục được rồi mới có cảm giác thành tựu.
Lúc này, Sở Phàm hờ hững nhìn Từ Minh một cái: “Trông. lời nói cứ chỉ của anh, có vẻ như rất tự tin với mình nhỉ? Anh cảm thấy anh xuất sắc hơn tôi, xứng tôi với cô ấy hơn tôi à?”
Từ Minh cười vừa kiêu ngạo vừa khinh thường, đắc ý nói: “Đó là chuyện đương nhiên, tôi là con trai của chủ tịch Ngân hàng Nông nghiệp, tài mạo song toàn, anh xứng so sánh với tôi ư?”
“Nếu cô ấy là người phụ nữ của tôi, đừng nói là một ly cà phê, dù có mua lại một quán cà phê, mỗi ngày lấy cà phê để tắm, tôi đều có thể làm được!”
Từ Minh vung tay lên, vô cùng khí phách, khiến không ít cô gái trong tiệm sáng mắt lên, tỏ vẻ sùng bái, chỉ hận không thể nhào vào lòng ngay lập tức.
“Được, đây là anh nói đó nhé”, Sở Phàm gật đậy, gọi quản lý của quán cà phê đến nói: “Anh này muốn mua lại quán cà phê của các cô, cô tính xem bao nhiêu tiền”.
Quản lý kia hơi ngạc nhiên, nhưng thấy Từ Minh ăn mặc không giàu cũng quý thì không dám đắc tội, bèn mỉm cười gật đầu, bắt đầu tính toán.
“Thưa anh, nếu muốn mua lại quán của chúng tôi gồm cả tiền thuê mặt bằng, nhân viên thiết bị, còn có kỹ thuật độc quyền tốn khoảng hai mươi triệu”, năm phút sau, giám đốc mỉm cười gật đầu.
Sở Phàm bưng cà phê lên nhìn thoáng qua Từ Minh: “Hai mươi triệu, tiền mặt, hay là quẹt thẻ...”
'Từ Minh lập tức ngây người, ấp úng một lúc lâu, trên trán còn có mồ hôi lạnh chảy ra...
Tuy bố anh ta là chủ tịch ngân hàng, nhưng cũng không có nghĩa ngân hàng này là của nhà anh ta, một cậu chủ đào hoa như anh ta, hàng năm cũng có bốn năm triệu tiền tiêu vặt, mua xe thể thao tán gái thì được, chứ nếu lấy ra hai mươi triệu, anh ta làm gì có bản lĩnh đó!
“Sao vậy, mua không nổi à? Mua không nổi thì cứ nói thẳng, có gì mất mặt đâu”, Sở Phàm lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, bình tĩnh nói.
Hestia cũng cười châm chọc, mang thái độ xem trò hay.