Gương mặt xinh xắn của Chu Dĩnh cũng trở nên lạnh lùng: “Sở Phàm, Minh Hưng muốn tốt cho anh thôi, mọi người đều có thấy khó chịu với anh lắm đấy”.
Mọi người xung quanh đều ăn nói khó nghe, lời nói như có ẩn chứa gai nhọn: “Đúng đấy, đợi anh suốt một tiếng đồng hồ, thế mà chẳng nói năng tiếng nào, làm ra vẻ cho ai xem?”
“Đúng vậy, thái độ kiểu gì thế”.
“Nếu không nể mặt cậu Tôn thì ai thèm quan tâm đến anh”.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều thấy bất mãn với Sở Phàm, cái tên này vô tích sự mà lại lớn lối, còn có bạn gái xinh đẹp tựa tiên nữ như Vân Mộc Thanh nữa, làm sao không khiến người ta nảy sinh lòng đố kị cho được?
“Các người thích đợi bao lâu là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi”.
Sở Phàm vẫn thờ ơ, anh thản nhiên uống trà, hoàn toàn không xem đám người ấy ra gì.
Đám người Tôn Minh Hưng tức đến muốn méo mũi, cái tên này đến trễ mà còn già mồm à?
“Được rồi, để tôi”.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Vân Mộc Thanh
đứng dậy, chủ động cầm chai rượu lên rót rượu cho mọi người, cô nói một cách phóng khoáng:
“Xin lỗi mọi người, vì phải đi với tôi mà Sở Phàm mới đến trễ, hy vọng không làm mọi người mất hứng, mọi người chơi vui nhé”.
Cô giơ tay nắm tay Sở Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng làm lớn chuyện nữa.
Sở Phàm cười bất đắc dĩ, anh cũng đã bình tĩnh trở lại.
Vân Mộc Thanh chủ động nhận trách nhiệm về mình, đám người Tôn Minh Hưng cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành cho qua như thế. Thậm chí bọn họ còn thầm thấy đố kị, mắc gì loại người như Sở Phàm mà lại tìm được người phụ nữ tuyệt vời như thế?
Ông trời thật sự không có mắt.
Mọi người có mặt ở đây ăn uống linh đình, hòa thuận vui vẻ, chỉ bài xích một mình Sở Phàm, dường như ngồi chung bàn với anh thì nhục nhã lắm vậy.
“Hừ, các người đúng là người trần mắt thịt, làm sao có thể nhận ra người này giả heo ăn thịt hổ, còn dám đắc tội anh †a à? Đợi đến lúc bị anh ta vả sưng mặt đi, các người đợi đó mà khóc”.
Chỉ có một mình Từ Minh cười sung sướng trên tai họa. của người khác, lòng dạ hết sức quỷ quyệt.
Anh ta nhìn Vân Mộc Thanh bên cạnh Sở Phàm mà cảm thấy chua xót đố kị vô cùng, nỗi buồn đong đầy trong lòng...
Anh ta có cô gái Tây xinh đẹp tuyệt vời như Hestia còn chưa đủ, còn đi tìm người bạn gái hoàn hảo như vậy nữa, trái ôm phải ấm kia kìa, thật tình.
Mắc gì anh ta có phúc đến thế chứ?
Từ Minh phiền muộn uống vài ly rượu, anh ta không có tâm trạng đâu mà xu nịnh, chỉ một mình bỏ đi tìm chỗ trút cơn muộn phiền.
Trong phòng bao, Tôn Minh Hưng lại chiếm hết mọi sự chú ý, không những có đám cậu ấm vây quanh nịnh nọt anh ta, thậm có một vài người giàu có, tổng giám đốc nổi tiếng và lãnh đạo có tên có tuổi đều cười ha hả đến kính rượu Tôn Minh Hưng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!