Mã Minh Nguyên dương dương tự đắc, ông ta lên mặt dạy. đời: “Nhóc con, muốn đấu với tôi à, cậu còn non nớt lắm, trên đời này, không phải chỉ dùng một cái đầu nóng, một khẩu súng là đủ để báo thù đâu!”
“Chút tài năng của cậu chẳng là cái thá gì so với quyền thế cả”...
“Giống như mười năm trước, tôi có thể ngang nhiên chiếm đất của bố nuôi nhà cậu, có thể đánh gãy chân ông ta rồi ném vào thùng rác, nhưng các người cũng chẳng làm được gì tôi, chỉ có thể kiềm nén, nhẫn nhịn, chịu đựng! Ha ha, nhóc con, đây chính là quyền thế, đây chính là sự khác biệt giữa cậu và tôi đó, có biết chưa?”
Mã Minh Nguyên cho rằng ông ta đã nhìn thấu con át chủ bài của Sở Phàm, ông ta cười sằng sặc, ngông cuồng tự đại.
Đám đàn em dưới trướng ông ta cũng hùa theo diễu võ giương oai, chỉ chỉ trỏ trỏ rồi măng ầm lên.
La Cường nhíu mày lại, với tính cách của cậu ta, cậu ta đã cho đám lưu manh này mỗi người một viên rồi từ lâu rồi, cần gì phải lắm lời với chúng.
Sở Phàm đảo mắt nhìn Mã Minh Nguyên với vẻ đùa bỡn: “Xem ra ông vô cùng tự tin vào quyền thế của mình?”
Mã Minh Nguyên không lên tiếng, chỉ nở nụ cười kiêu ngạo chứa đựng đầy vẻ khinh miệt.
Ông ta tung hoành thế giới ngầm ở Giang Lăng hơn hai mươi năm nay, học trò trong tay ba ngàn người, tiền bạc vài tỷ, có hậu thuẫn từ ông lớn trên tỉnh, ở thành phố Giang Lăng, không nói đến một tay che trời, nhưng cũng là ông lớn giận châm một cái là đất phải rung chuyển.
Tất nhiên sẽ vô cùng kiêu ngạo! “Thế thì tốt, ông vẫn còn hai phút, cố gảng hết sức để sử dụng các mối quan hệ và quyền thế của ông đi”, Sở Phàm uể
oải nói tiếp: “Xem xem ai có thể cứu ông”.
“Nếu cứu được thì sống, không cứu được thì chết”.
Mã Minh Nguyên sững sờ, ông ta nghỉ ngờ có phải lỗ tai mình có vấn đề gì hay không.
Rồi sau đó, ông ta nhìn Sở Phàm với ánh mắt giễu cợt và thương hại: “Cậu ngu sỉ thật, cũng tốt, hôm nay tôi sẽ cho cậu hiểu ra”.
“Không cần đến hai phút, chỉ cần một phút thôi là tôi đã có thể khiến cho cậu chết mà không có đất chôn thây!”
“Nhóc con, nhìn cho rõ đây, đây chính là sự khác biệt giữa ông lớn và dân đen đê tiện!”
Ông ta lập tức rút điện thoại, đanh giọng ra lệnh: “Sẹo, cử hai trăm anh em mang vũ khí đến trụ sở chính, có người đập phá nơi này, nhanh lên!”
Sẹo là tâm phúc có tài cán nhất dưới trướng của ông ta, trong bang hội có hơn hai trăm học trò tinh nhuệ, người nào cũng trải qua hàng trăm cuộc chinh chiến. Chỉ cần ba phút thôi, đội quân hùng mạnh kia sẽ đến đủ ngay, đến lúc ấy sẽ khiến cho đám ranh con Sở Phàm này sợ chết khiếp.
Nhưng mà... “Đại ca, xin lỗi anh, đột nhiên cảnh sát ập đến đây kiểm tra, sòng bài của mấy anh em bị phá hủy rồi, lãnh đạo tầm
trung cũng bị còng đầu, đến các anh em cũng đã bị bắt..."
Mã Minh Nguyên lập tức giật mình, ông ta chửi thầm xúi quẩy trong đầu rồi cúp máy ngay.
Chỉ có điều, dự cảm bất an dậy lên trong đầu ông ta, bình thường ông ta cũng hay qua lại với cảnh sát, nhưng tại sao hôm nay bọn họ lại đột ngột đến kiểm tra, hơn nữa còn bắt nhiều người của ông ta đi nữa?
Trừ phi, cậu ta gây chuyện...
Ông ta đảo mắt nhìn Sở Phàm đang hờ hững cho cá ăn, rồi nhanh chóng lắc đầu gạt đi suy nghĩ này, nở nụ cười khinh thường.
Nực cười, cái thằng ranh này làm gì có tài năng đó.
Reng reng reng...