Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Bàn tay của Sở Phàm lướt trên cần cổ trắng như tuyết của Vân Mộc Thanh, xương quai xanh thon thả và quyến rũ như con thiên nga trắng, lồng ngực của Sở Phàm sau lưng mình toát ra hơi thở đặc biệt và cảm giác an toàn của người đàn ông, khiến cho đôi mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, gương mặt ửng đỏ, đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Xong rồi, đẹp quá chừng”.

Sở Phàm cất tiếng khen ngợi, anh nhìn tuyệt thế giai nhân trước mắt mình như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Gò má Vân Mộc Thanh ửng đỏ, niềm vui ánh lên trên gương mặt, làm gì có người phụ nữ nào không hy vọng mình càng trở nên xinh đẹp và rực rỡ hơn kia chứ.

“Thế, chỉ lần này thôi đó, lần sau tôi sẽ không nhận nữa đâu, Sở Phàm, mốt anh cách xa Mã Minh Nguyên một chút đi, chúng ta ít tiếp xúc với loại người như ông ta thì tốt hơn”, Vân Mộc Thanh lo lắng bất an, Sở Phàm mỉm cười gật đầu.

Vân Mộc Thanh hài lòng thu dọn quà cáp trong phòng, cô vui vẻ nói với anh: “Sở Phàm, mấy bữa nữa là em gái tôi về rồi, chúng ta phải nấu thêm nhiều thức ăn một chút để chào đón em ấy”.

“Nếu như em ấy nhìn thấy những bộ quần áo xinh đẹp, túi xách và đồ trang sức của tôi thì sẽ hâm mộ chết mất thôi”.

“Em gái của em hả?”, Sở Phàm ngẩn người.

“Đúng thế, là con gái của chú ba nhà tôi, Vân Mộc Văn”.

Ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, cô cất tiếng nói: “Kể từ sau khi bố tôi bị tai nạn giao thông, chỉ có mỗi gia đình chú ba đối xử tối với nhà tôi, Mộc Văn và tôi yêu thương nhau như chị em, trong hai năm bị đuổi ra khỏi nhà sau khi sinh Đan Đan, em ấy đã làm trái lệnh gia tộc, âm thầm tiếp tế cho tôi nhiều lắm, nhờ thế mà tôi và Đan Đan mới không bị chết đói”.

“Chỉ có điều năm ngoái Mộc Văn đi du học rồi, năm nay trở về, tiếp tục học lên cao ở đại học Giang Lăng”.

Đột nhiên Sở Phàm cảm thấy lòng mình chua xót, anh nói: “Ừ, tôi sẽ báo đáp cho em ấy”.

Từ trước đến giờ anh luôn phân rõ ân oán, những thiệt thòi và thù hận mà nhà họ Vân mang đến cho vợ và con gái anh, anh sẽ trả thù gấp trăm lần.

Vân Mộc Thanh bĩu môi: “Thôi đi, anh không ức hiếp hai cô gái yếu ớt chúng tôi là tốt lắm rồi, còn báo đáp cái gì”.

“Nhưng em gái tôi là một người có đam mê tập võ, đai đen Taekwondo đấy, sau này anh còn dám ức hiếp tôi thì cứ đợi đó", Vân Mộc Thanh vung năm đấm kiêu ngạo nói.

Sở Phàm sờ mũi, với thực lực của bản thân, nếu thật sự ra tay, cho dù một trăm cái đai đen cũng không làm gì được anh.

Lúc này, Đan Đan đang ngủ say trên giường mở đôi mắt to mơ màng ra, mềm mại nói: “Bố mẹ, sao hai người còn chưa ngủ thế, sắp đánh thức Đan Đan rồi này”.

Vân Mộc Thanh liếc Sở Phàm một cái, sau đó mới dịu dàng dỗ Đan Đan: “Đan Đan ngoan, mau ngủ đi con”.

Cô nhìn gió bấc thét gào ngoài cửa sổ, buổi tối bắt đầu có mưa, có hơi do dự, hay là để Sở Phàm ngủ sofa? Như vậy thì không được tốt lắm, lỡ bị cảm thì phải làm sao...

Đúng lúc này, Sở Phàm lại nhanh trí năm lên giường.

“Anh... Anh làm gì đó?”, Vân Mộc Thanh trừng mắt.

“Ngủ chứ còn làm gì nữa”, Sở Phàm ngang nhiên đáp lại một tiếng, anh chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Vân Mộc Thanh:

“Bên ngoài trời đang mưa, nhiệt độ ngoài phòng khách dưới không độ C, chẳng lẽ em còn kêu tôi ngủ sofa?”

“Vân Mộc Thanh, em sẽ không tàn nhẫn như thế chứ?”

“Chúc mừng anh, anh đoán đúng rồi”, Vân Mộc Thanh cười đắc ý, xắn tay áo để lộ nửa cánh tay trắng nõn: “Bản cô nương luôn tàn nhãn như vậy đấy!"

Còn chưa nói hết câu, cô đã nâng chân lên đá thẳng Sở Phàm xuống giường, vừa kéo vừa đẩy đuổi anh ra khỏi phòng.

Hừ hừ, lần trước là bản cô nương bị sốt hôn mê mới cho anh dê xồm, bây giờ còn muốn nữa à? Không có cửa đâu!

Sở Phàm bực bội đi ra khỏi phòng, thở dài bất đắc dĩ.
 

Nhấn Mở Bình Luận