Tiếng kim loại biến dạng vang lên vô cùng rõ ràng, khi nâng tay lên nhìn lại, không ngờ trên tấm thép kia lại xuất hiện năm dấu ngón tay xuyên qua.
X..uýt
Kiều Hoàng trợn tròn mắt hít một hơi khí lạnh, vô cùng chấn động.
“Người này dùng một tay xuyên qua tấm thép? Mạnh thế này ít nhất đã bước vào Minh Kình tam phẩm rồi nhỉ".
Vân Mộc Văn sáng mắt lên, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và sùng bái...
Người học võ từ nhỏ như cô ấy luôn sùng bái cao thủ nhất.
“Bây giờ cậu còn muốn so tay đôi nữa không?”, Sở Phàm nhẹ nhàng vỗ tay, khí phách nhìn về phía Kiều Hoàng.
Cậu ta giật giật khoé miệng, trong lòng thầm thấy kinh hoảng...
Nhưng thấy dáng vẻ sùng bái si mê của Vân Mộc Văn, cậu ta càng thêm ghen tị và khó chịu hơn, sa sầm mặt hừ lạnh một tiếng: “Dù anh có giỏi đi nữa thì sao chứ? Hôm nay là trận thi đấu lớn của Giang Bắc, tất cả nhân vật lớn của khu vực này đều có mặt, anh dám gây chuyện ở đây không, dám đối nghịch với ông ba Mã của hội thương mại Tứ Hải không?”
Kiều Hoàng cười lạnh lùng, chỉ vào Sở Phàm la †o: “Anh em của hội thương mại Tứ Hải đâu, có người gây chuyện, các người có quản lý không thế?”
Tên ranh này, bản thân không có bản lĩnh lại bắt đầu giở trò.
Sở Phàm cười khinh bỉ, ngay cả Vân Mộc Văn đi cùng cũng không vui, vô cùng thất vọng và khinh thường...
Điều cô ấy khinh thường nhất chính là cáo mượn oai hùng, tiểu nhân nham hiểm giở thủ đoạn!
Đương nhiên Kiều Hoàng không biết suy nghĩ trong lòng Vân Mộc Văn, lúc này còn đang đắc ý vì sự nhanh nhạy của mình.
Cậu ta là con cháu nhà giàu, dựa vào oai phong của bậc cha chú mà lên mặt ở Giang Lăng, đầu sỏ lớn nhỏ gì cũng phải cho chút mặt mũi.
Cho dù Sở Phàm này có năng lực đến mấy thì thế nào? Ăn mặc nghèo rớt mồng tới, vừa nhìn đã biết là một người bình thường, mình tuỳ tiện kêu một tiếng sẽ lập tức có người tiến lên ném tên khốn này ra ngoài, trút giận thay cho mình.
Cậu ta la lên như thế quả nhiên trở thành tiêu điểm. Sau đó, có mười mấy người đàn ông mặc đồ đen vây quanh một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc vest mang giày da, cực kỳ có khí thế đi ra từ bên trong.
Chính là đại ca của hội thương mại Tứ Hải, Mã Minh Nguyên.
“Hội... Hội trưởng Mã?”
Kiều Hoàng lập tức đứng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Sau đó, cậu ta mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ vì đã trả thù được, chỉ vào Sở Phàm cười ha hả: “Ranh con, anh chết chắc rồi, quấy rầy đến cả Hội trưởng Mã, tôi xem lần này anh còn kiêu ngạo kiểu gì đây”.
Tên này gây chuyện trên địa bàn của hội thương mại Tứ Hải, chọc giận đại ca Mã Minh Nguyên đứng đầu ở đây còn có thể dễ chịu được sao? Cậu ta vui vẻ muốn xem kịch hay.
Sở Phàm chỉ cười khinh bỉ, nhìn cậu ta như nhìn một tên ngốc, cũng lười đi nói nhảm với cậu ta.
“Kiều Hoàng, anh đúng là một kẻ tiểu nhân nham hiểm, tôi nhìn nhầm anh rồi!", Vân Mộc Văn †ức giận giậm chân, phồng má, trông vô cùng đáng yêu.
Kiều Hoàng chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó thấy nhóm người của Mã Minh Nguyên tới đây thì lập tức tiến lên nghênh đón, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt nói:
“Bác Mã, cháu là Tiểu Kiều, tên ranh này gây sự trên địa bàn của bác, đương nhiên cháu1 không đồng ý rồi, cho nên giữ anh ta lại cho bác giải quyết!”