Dù là ông lớn một tay che trời, có gốc rễ bám sâu ở tỉnh đó cũng bị hất cảng, trở thành tù nhân trong nháy mắt.
Nhìn khắp vùng đất Đông Nam này, thậm chí là toàn quốc đi chăng nữa thì cũng có bao nhiêu người có tài năng trút trời như thế chứ?
Đây đúng là thần!
Mã Minh Nguyên dập dầu như giã tỏi, luôn miệng cầu xin tha mạng...
“Cầu xin anh, tha cho tôi đi...”
Nhưng Sở Phàm đang ngồi trên ghế giám đốc thoải mái chỉ đảo mắt nhìn xuống Mã Minh Nguyên đang quỳ trên mặt đất, anh hờ hững nói:
“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của ông”.
“Có tha thứ hay không là chuyện của Thượng Đế, nhiệm vụ của tôi là đưa ông đi gặp Thượng Đế”.
Sắc mặt La Cường lạnh lùng, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Mã Minh Nguyên, khiến cho ông ta cảm thấy như bị sét đánh.
“Tôi, tôi vẫn còn giá trị, tôi có thể giúp anh! Tôi có thể giúp anh làm bất kỳ việc gì..”, Mã Minh Nguyên không cam tâm, ông ta liều mạng thể hiện chính mình:
“Hội thương mại Tứ Hải của tôi có ba ngàn anh em, chỉ cần anh tha mạng cho tôi thì tôi nguyện thay anh lên núi đao xuống biển dầu”.
Nụ cười của Sở Phàm trông càng có vẻ đùa bỡn, anh gõ xuống bàn một cách khinh miệt: “Giúp tôi? Ông cảm thấy tôi cần ông giúp sao, hoặc cũng có thể nói ông có tư cách giúp tôi à?”
Mã Minh Nguyên nghẹn lời.
Đúng thế, đối phương chỉ cần búng ngón tay là đã khiến cho ông ta tán gia bại sản trong nháy mắt, thậm chí còn có thể ném ông lớn như thần tiên sau lưng ông ta vào tù một cách dễ dàng.
Cần gì phải có sự giúp đỡ của ông ta kia chứ... “Reng reng reng...
Vào lúc này, tiếng chuông đếm ngược của đồng hồ báo.
thức vang lên, âm thanh chói tai ấy lọt vào tai Mã Minh Nguyên, giống hệt như tiếng cười gắn của Thần Chết.
“Đã hết ba phút, nên lên đường rồi”.
Sở Phàm đứng dậy, anh phất tay với vẻ mặt không chút cảm xúc rồi quay lưng bỏ đi, dường như chỉ đơn giản như bóp. chết một con kiến vậy.
“Hội trưởng Mã, lên đường thuận lợi”.
Bằng!
La Cường kéo cò, viên đạn lên nòng, hòng súng chĩa vào đỉnh đầu Mã Minh Nguyên, hung ác tột cùng.
Đám đàn em trong hội thương mại Tứ Hải nhìn thấy cảnh tượng này, ai nãy cũng trố mắt, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, không ngừng run rẩy.
“Anh Sở, đừng, đừng, tha cho tôi đi!”
Lúc cảm thấy Thần Chết kề cận mình, Mã Minh Nguyên nổi điên, đôi mắt đỏ gay, ông ta gào thét: “Sau này Mã Minh Nguyên tôi sẽ là người hầu cho anh, không, tôi sẽ làm một
con chó cho anh, anh tha cho tôi đi, tha cho tôi đi...”
Sở Phàm vẫn không hề ngừng lại mà vẫn lạnh lùng sải bước đi về trước, chỉ có điều, anh hờ hững phất tay!
La Cường bấm cò...
Bằng!
Bằng bằng bằng...
Sáu viên đạn liên tiếp bắn ra, đám đàn em trong hội thương mại Tứ Hải đều sợ hãi tột cùng, bọn chúng gào la
thảm thiết.
“Á..