“Nhóc con, cậu được đó, trong mười chiêu, nếu cậu còn đứng ở trên võ đài thì coi như tôi thua”, Mộ Dung Thích chắp tay đứng thẳng, vô cùng kiêu ngạo, chẳng thèm liếc nhìn Trần Xung lấy một cái.
“Ông lão, vậy ông thử coi”, trong mắt Trần Xung ánh lên vẻ hung dữ, anh ta vung thẳng ra hai cái rìu bổ núi, vừa khí thế vừa quả quyết.
Anh ta cũng nhìn ra được kỹ năng phi thường của Mộ Dung Thích nên khi ra tay anh ta liền tung hết sức.
“Ra chiêu hay lắm”, Mộ Dung Thích hô lên một tiếng, một tay vung lên rút ra cây kiếm dài, ánh kiếm lóe sáng, bay bổng như rồng!
“Cheng cheng cheng”.
Trong chớp mắt, trên võ đài đã biến thành cảnh tàn sát khốc liệt, hai người giao đánh qua đánh lại hơn mười lần, động tác nhanh như chớp khiến cho mọi người không thấy rõ được động tác của họ.
“Đặc sắc, đặc sắc quá đi, ông Mộ Dung không hổ là ngôi sao sáng trong giới võ đạo Giang Lăng, quả nhiên là khiến người khác phải ngỡ ngàng”.
“Đây chính là thực lực của võ giả lục phẩm, đúng là khiến chúng ta được mở rộng tậm mất”.
“Ha ha, tên nhóc đó bị dồn tới đường cùng rồi, sắp không chịu nổi nữa rồi”.
Mọi người xung quanh bất ngờ thốt lên, đây phấn khích và vui sướng.
Phía đăng sau, học trò lớn của Mộ Dung Thích cũng ánh lên vẻ kiêu ngạo, hẳn bước lên trước, ngạo mạn nói:
“Các vị, thầy tôi đã ra tám chiêu, thắng thua đã rõ, bây giờ mời các vị di chuyển tới phòng ăn, chuẩn bị đồ ăn, mở tiệc rượu ăn mừng thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!