Vào lúc này, rốt cuộc Sở Phàm cũng cử động, anh bực dọc lạnh giọng quát lên một tiếng, tùy tiện giơ hai ngón tay, vô cùng nhẹ nhàng, đơn giản tột cùng.
Ẩm...
Nhát rìu đầy khí thế của Trần Xung giống như chiếc lá rơi xuống đỉnh núi cao, bị hai ngón tay của Sở Phàm bắt lấy một cách dễ dàng.
“Làm, làm sao lại thế được”, Trần Xung lập tức biến sắc ngay, anh ta hốt hoảng, giống như mình đã nhìn thấy quỷ vậy.
Sở Phàm lập tức búng ngón tay. Rắc...
Chiếc rìu phá núi được làm từ hợp kim cứng, có thể đập vỡ tảng đá khổng lồ của Trần Xung lập tức bị rạn nứt khắp bề mặt ngay lập tức, sau khi tiếng rắc to rõ ấy vang lên, chiếc rìu vỡ ra thành từng mảnh sắc ngay.
Cùng lúc đó, nội kình mạnh mẽ tột cùng, giống hệt như chiếc xe tải to đâm vào tim rồi lan ra khắp. tứ chỉ và trăm xương của anh ta, vài cọng xương của Trần Xung lập tức gãy ngay, bay tít ra xa bảy tám mét như đạn pháo, đập mạnh vào bức tường.
“Cái, cái gÌ...”
Nhóm ông lớn Mã Minh Nguyên cùng với đám người Vân Mộc Văn đều sững sờ, gương mặt toát ra vẻ mừng rỡ.
Đến Mộ Dung Thích còn thua Trần Xung, không ngờ lại bị phế bởi một ngón tay của Sở Phàm.
Không ngờ võ công của Sở Phàm lại mạnh đến thế.
“Hay, đánh hay lắm, ha ha, Bộc Hải tôi tâm phục khẩu phục!”
Bộc Hải, người có thành kiến nhiều nhất với Sở Phàm, lại là người đầu tiên đứng dậy võ tay, gương mặt toát ra vẻ kính phục và kích động.
Bọn họ luôn kính phục kẻ mạnh từ tận đáy lòng. “Cậu, cậu ta có còn là võ giả lục phẩm không thế? Sao lại yếu ớt nhưng tờ giấy trắng trong tay thăng nhóc này thế”.
Mộ Dung Thích cũng há hốc miệng mồm, lão sững sờ.
Đến lão còn chẳng phải là đối thủ của Trần Xung, nhưng anh ta còn không đỡ được một chiêu của Sở Phàm mà đã bị đánh tàn phế, lão ngạc nhiên muốn rớt cả cằm.
“Thời nào cũng có nhân tài xuất hiện, già rồi, già mất rồi”.
Mộ Dung Thích thở văn than dài, không khỏi nhớ đến ban nãy lão còn tự đánh giá mình quá cao, làm ra dáng cao nhân thế hệ trước, hùng hồn khoe khoang bản thân trước mặt Sở Phàm, kêu người ta học theo mình.
Bây giờ, lão có vẻ rất lúng túng và hối hận, gương mặt già nua đỏ bừng, cảm thấy nhục nhã và hổ hẹn, chỉ mong có thể khoét đất chui quách vào cho xong...
Trên lôi đài, Sở Phàm hờ hững phất tay áo, lòng anh hết sức bình thản, tựa như chỉ mới vừa làm một chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng kể gì.
Anh chỉ bình tĩnh nhìn đại sư Ngô, lông mày khẽ nhíu lại, anh cảm nhận được một hương vị đáng ghét toát ra từ người ông ta.
“Sao lại như thế, không ngờ thằng nhóc này lại mạnh như vậy?!”