Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi văng tung tóe! “Đại call"
Da đầu đám đàn em đều tê dại, chúng vội vàng quây quần xung quanh ông ta.
Sau khi ra khỏi hội thương mai Tứ Hải, chiếc xe Lincolt sang trọng chậm rãi chạy trên đường rồi dừng lại trước 'khu biệt thự núi Hải Đường” trong thành phố.
Đây là khu biệt thự nổi tiếng trong thành phố Giang Lăng, môi trường lịch sự, quản lý nghiêm ngặt, một căn biệt thự thôi cũng đáng giá mười triệu.
Sở Phàm đã cân nhắc đến chuyện sống lâu dài ở Giang Lăng, anh bèn dặn dò La Cường thuận tiện mua một căn ở đây.
La Cường đậu xe, dẫn Sở Phàm lên đỉnh núi, đó là căn biệt thự sang trọng nhất ở đây.
Trong căn biệt thự, trang trí đơn giản nhưng không kém phần khí phách, sáng sủa thoáng mát, trang thiết bị đầy đủ, Sở Phàm cảm thấy rất hài lòng.
“Long thủ, thành phố Giang Lăng nhỏ bé, tôi đã tìm khắp. Giang Lăng cũng chỉ có mỗi căn biệt thự trên đỉnh núi Hải Đường miễn cưỡng xem được”, La Cường dọn hành lý của Sở Phàm vào trong biệt thự, cậu ta tỏ vẻ khó xử.
“Thiệt thòi cho anh rồi”.
Một căn biệt thự sang trọng đáng giá năm mươi triệu chỉ có thể miễn cưỡng lọt vào mắt? Còn thiệt thòi rồi nữa?
Nếu như để những cậu ấm ưa khoe khoang nhà mình nhiều tiền của trong Giang Lăng nghe thấy thế, e rằng bọn họ
sẽ phiền muộn đến nỗi phun ra máu...
“Không sao, nơi này tốt lắm”.
Sở Phàm hờ hững đáp lại cậu ta, anh đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên dưới chân núi, hàng ngàn cảnh đêm của thành phố Giang Lăng đều lọt vào trong tầm mắt, đẹp đẽ vô cùng.
Với thân phận của anh, đừng nói là căn biệt thự đáng giá vài chục triệu, cho dù là hành cung của Vương tử Châu Âu cũng có thể ở được.
Người lên đến đẳng cấp như anh, tiền bạc cũng chỉ là một dãy số mà thôi.
“Tôi rất thích nơi này”.
Sở Phàm hít vào một hơi, anh nhìn ánh đèn ấp áp của hàng vạn ngôi nhà dưới chân núi, không khỏi nghĩ đến việc có phải nhà của Vân Mộc Thanh và Đan Đan cũng näm trong số đó hay không, hai người bọn họ đang làm gì...
Còn có bố nuôi Chu Long, gia đình Chu Dĩnh Dĩnh...
Ngọn gió mát mẻ táp vào mặt, mang theo hơi mát mẻ và biếng nhác, khiến cho Sở Phàm đã bận rộn cả ngày cảm thấy hơi mệt mỏi.
Anh lấy hai chai rượu ngon tự ủ trong vali ra, định uống cho đỡ mệt.
Vừa mở nắp chai, hương thơm nồng nàn của rượu lan tỏa khắp ngôi nhà, khiến cho La Cường hít thật sâu, cậu ta nhìn anh đảm đuối với vẻ mặt hâm mộ.
“Uống chung không?”, Sở Phàm cười cười, xem ra La Cường cũng là một người thích rượu.
“Ha ha, cảm ơn Long thủ, thế thì tôi sẽ không khách sáo.
nữa”. La Cường cười tít mắt, cậu ta xoa tay, lập tức tìm cái ly lớn rồi đổ cho đầy ly, hương thơm ngào ngạt của rượu đã
đánh thức sự thèm muốn mãnh liệt trong lòng cậu ta.
Sở Phàm tốt bụng khuyên cậu ta: “Rượu này mạnh lắm, đừng có nốc nhiều”.
“Vâng vâng”.