Nhưng Đan Đan lại chu môi không vui: “Dì út hông được nói bố như vậy. Bố thương Đan Đan nhất mà'.
Vân Mộc Văn nghe vậy lại tức điên: “Cái gì? Tên khốn này, anh còn có mặt mũi trở về..."
Vân Mộc Thanh cuống quít kéo em gái qua một bên: “Tiểu Văn, đừng xúc động, chuyện không như em nghĩ đâu, nghe chị giải thích đã..."
Nhìn hai cô gái thì thầm to nhỏ với nhau, Sở Phàm đành nở nụ cười bất lực, cảm thán đúng là số mệnh trêu ngươi.
"Bố ơi, Đan Đan đi ạt áo anh bỗng nhiên bị níu lấy, cô bé con nói đầy tội nghiệp: “Hôm nay Đan Đan phải ăn mì gói tận hai bữa lận, thảm quá bố ơi."
Sở Phàm bật cười, ôm con đầy cưng chiều: “Đi nào, bố chiên gà cho con."
"Dạ, con còn muốn ăn cánh gà nè, uống coca nè...
Bên kia, Vân Mộc Thanh đang tận tình khuyên nhủ em gái, nói rõ tiền căn hậu quả về mối quan hệ giữa cô và Sở Phàm.
"Sao... sao cơ? Chị và Sở Phàm chỉ đang giả làm vợ chồng? Chị thuê anh ấy?!", lúc nghe được những lời này, hai mắt Vân Mộc Văn trợn tròn, không khỏi bật thốt ra.
"Be bé cái mồm, đừng để Đan Đan nghe thấy", Vân Mộc Thanh vừa cuống quít che miệng em gái vừa quắc mắt lườm, đoạn cô thở dài: “Chị cũng hết cách, Sở Phàm xuất hiện quá đúng lúc, vừa khéo lấp đầy được khao khát có cha của Đan Đan. Con bé vốn thiếu tình thương của cha nên đã xem anh ta như ba nó. Mà để con bé có thể lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, chị cũng chỉ còn cách làm vậy".
Đáy lòng Vân Mộc Văn chua xót, cô nói đầy cảm thông: “Chị vất vả nhiều rồi".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!