Trong nháy mắt, trái tim Vân Mộc Thanh chợt thấy run rẩy như có dòng điện chạy qua, trong lòng cô chua xót mà cảm động, đôi mắt cũng dần ướt át.
“Hu hu hu, em chịu không nổi, em ghen tị chết mất..”
Vân Mộc Văn nằm xuống sofa lăn lộn, trên khuôn mặt cô ấy đầy vẻ chua xót, uất ức lau nước mắt: “Hai anh chị đừng có show ân ái, rải thức ăn cho chó quá đáng như vậy được không, xin hai anh chị nghĩ đến cảm nhận của chó độc thân ở bên cạnh chút đi?”
“Em chỉ là một con chó độc thân ngốc nghếch đáng yêu mà thôi, vì sao hai người cứ phải ba lần bảy lượt làm tổn thương em chứ, vì sao!”
“Dì út, dì so sánh như thế là không đúng rồi”, Đan Đan chớp đôi mắt to, nghiêm túc phổ cập khoa học: “Cô giáo từng nói, chó chỉ sống lâu được mười mấy năm thôi, năm nay dì đã hai mươi tuổi, chó ở độ tuổi này đã sớm chết già rồi”.
“Ừm, không băng dì nói là “rùa độc thân” đi, như vậy có thể sống lâu hơn một chút đó”.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đã cười ngặt nghẽo, thắt lưng cũng không thẳng lên nổi.
Xoạc...
Vân Mộc Văn cảm thấy mình như bị chém mạnh một dao, trái tim nhỏ hoàn toàn chia năm xẻ bảy, vô cùng lạnh lẽo.
Cô ấy tức giận bật dậy từ trên sofa, xoa khuôn mặt mũm mĩm của Đan Đan: “Cái đồ vô ơn nhà cháu, ba mẹ cháu ức hiếp dì, cháu cũng ức hiếp dì luôn có phải không?”
“Hừ, hôm nay một nhà ba người đã gây ra tổn thương vô cùng nghiêm trọng cho tâm hồn của cô gái xinh đẹp là em, vì thế ba người phải bồi thường tổn thất tinh thần cho eml”
“Cho nên em quyết định muốn ở lại đây một năm rưỡi, bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương của mình, ha ha, phòng ngủ chính là của em, không ai được giành với em hết”.
Vân Mộc Văn vô cùng hưng phấn, đi chân trần chạy lung tung khắp nhà, không ngừng hoan hô.
Đan Đan vỗ đầu, buồn bực uất ức, tức giận giậm chân.
Một cô bé đáng yêu thông minh trẻ tuổi vô song như cô bé, trước giờ đều luôn gài bãy người khác, hôm nay lại bị gậy ông đập lưng ông, bị dì út gài lại!
Vân Mộc Thanh không ngừng cười to, con nhóc tinh ranh này sắp bị Sở Phàm chiều hư rồi, lúc nào cũng coi trời bằng vung.
Để Vân Mộc Văn nghịch ngợm trị con bé cũng tốt lắm.
Đan Đan và Vân Mộc Văn đùa giỡn chạy khắp nhà, tiếng hoan hô không ngưng vang lên.
Vân Mộc Thanh nở nụ cười ấm áp đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng cao nhất nhìn xuống phong cảnh dưới núi, thầm nghĩ, mọi thứ hôm nay quá mộng ảo, khiến cô đến tận bây giờ vẫn không dám tim.
Hạnh phúc thế này thật sự là thứ mình đáng có được sao?
“Phong cảnh đẹp không?”
Lúc này, Sở Phàm đi tới, anh đưa cho Vân Mộc Thanh một ly cà phê tự pha thơm nức mũi, đứng trước cửa sổ cùng với cô, bình tĩnh nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!