Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Khoảng thời gian học đại học vẫn luôn tươi đẹp khiến người ta khó quên, đây là cái nôi cuối cùng trước khi một người trưởng thành bước vào xã hội, chứa đựng giấc mơ của biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ.

Tuy giờ đã là cuối thu, vạn vật úa tàn, nhưng cảnh tượng trong trường lại không có chút hơi thở hiu quạnh bi thương nào, khắp nơi đều là những khuôn mặt trẻ trung hoạt bát, các thanh niên nam nữ dùng tỉnh thần phấn chấn và sức sống của riêng mình làm cho mùa thu cũng vui vẻ tựa như mùa xuân.

Mà điều khiến bọn họ giật mình là người đẹp cực phẩm nằm trong “tam đại hoa khôi” lại hẹn hò cùng với một người đàn ông xa lạ?

Đây là ai? Học khoa nào? Quan hệ của bọn họ đã tiến triển đến bước nào rồi?

Trong nháy mắt, trên diễn đàn trường lập tức xôn xao tin tức về “bạn trai thần bí của Vân Mộc Văn, ầm ï khắp cả vườn trường!

“Anh rể, đã đi dạo cả buổi rồi, anh có mệt không thế”.

Mà lúc này, Vân Mộc Văn không hề biết mình đã trở thành “người nổi tiếng” trong trường, cô ấy bất mãn bĩu môi nhìn tiệm trà sữa trang trí tinh xảo cách đó không xa, đảo mắt một cái, cười hì hì nói:

“Không bằng chúng ta đi uống một ly trà sữa, gọi mấy phần bánh ngọt tinh xảo, sau đó chụp selfie trong tiệm, thưởng thức cảnh đẹp, chẳng phải sẽ vui vẻ hơn sao?”

“Không có tiền”.

Sở Phàm nhẹ nhàng phất tay, trực tiếp nghiền nát tâm hồn thiếu nữ của Vân Mộc Văn.

“Môi trường tốt như vậy, phong cảnh đẹp như thế, không đi shopping thì thật đáng tiếc”.

Trong sân trường, vài cành dương liễu theo gió dập dờn trên mặt hồ không biết tên, Sở Phàm dáng người thẳng tắp thon dài, cầm một tập thơ Từ Chí Ma trong tay, im lặng thưởng thức.

Ánh mặt trời kéo dài bóng anh, khiến anh trông như công tử nhẹ nhàng đi ra từ trong thời Dân Quốc vậy, dịu dàng như ngọc, lại không mất đi cương nghị chính trực của đấng nam nhi, khiến mấy nữ sinh cách đó không xa liên tục quay đầu nhìn lại, ánh mắt thay đổi, trái tim rung động.

“Hô”.

Vân Mộc Văn vô cùng nhàm chán ngáp một cái, cô ấy nhặt mấy cục đá lên ném vào trong hồ khiến mặt hồ liên tục dập dờn: “Em cảm thấy nơi này rất bình thường, không có gì đẹp hết”.

“Ở trong phúc mà không biết hưởng, đợi một ngày nào đó em rời khỏi trường học, bước vào xã hội rồi, sẽ biết chỗ đáng quý của khoảng thời gian học đại học”.

Sở Phàm bình tĩnh nói, trong mắt hiện lên sự nhớ nhung.

Anh nhập ngũ từ lúc thiếu niên, suốt mười năm đều sống ở hoang mạc Tây Dã, vẫn luôn khát khao và hướng tới trường đại học không lo không nghĩ.

Mặc dù trong lúc chấp hành nhiệm vụ, anh từng dùng tên giả sống hai tháng ở đại học Kinh Đô, nhưng hai tháng ngắn ngủi này lại khiến anh cả đời khó quên.

Bây giờ, anh đã là Quân thần một phương, danh tiếng vang dội, còn muốn làm một người bình thường đến trường, nghe giảng với người cùng tuổi đương nhiên không thực tế.

Vân Mộc Văn chớp mắt mấy cái, cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy thân phận của anh rể rất thần bí, rất hấp dẫn người khác.

Nhấn Mở Bình Luận