Kẻ đó mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo đến mức tận cùng phổ cập cái gọi là tinh thần võ đạo và phát huy cái gọi là tư tưởng võ đạo “lấy đức thu phục người”, “cường thân kiện thể” gì đó cho lính của anh, muốn biến ba trăm nghìn “đội quân hổ báo” của anh thành mấy con mèo dịu ngoan.
Sở Phàm chỉ tiện tay phái một chiến sĩ nuôi lợn hai năm trong tổ bếp núc luận bàn mấy chiêu với ông ta.
Đại sư kia nổi trận lôi đình, tức giận mắng Sở Phàm không tôn trọng nhân quyền, không có tôn nghiêm của võ giả, tuyên bố muốn nộp đơn kiện để cách chức anh.
Nhưng cuối cùng vị chiến sĩ nuôi lợn kia chỉ ra ba quyền.
Sau ba quyền, vị đại sư nằm trong “top ba võ sĩ 'Taekwondo” nổi tiếng khắp thiên hạ này lập tức sùi bọt mép, nằm trên giường bệnh cỡ ba năm.
Khoa chân múa tay, suy cho cùng vẫn là khoa chân múa tay thôi.
Chút trò làm màu trên sân khấu sao có thể so với kỹ năng giết người chém giết lấy mạng trên chiến trường được? Mặc dù đối phương chỉ là chiến sĩ nuôi lợn của tổ bếp núc, nhưng đây cũng là chiến sĩ bò ra từ trong đống người chết, từng tham gia bao nhiêu trận chiến!
Nói nó là rác rưởi, Sở Phàm cảm thấy không hề oan chút nào.
Mà tiếng kêu gào căm phẫn của sinh viên xung quanh càng lớn hơn.
Mạnh Thanh Vũ đứng khoanh tay, cảm thấy mình ngồi tít trên cao, uy phong lẫãm liệt tựa như diễn viên trong phim võ hiệp vậy.
Sở Phàm hơi đau đầu, anh thật sự không muốn ra tay, dù mình chỉ sử dụng 1% sức mạnh, đám nhóc này cũng phải gãy xương, cứ mãi tự đi tìm đường chết thế làm gì chứ?
“Ầm ï cái gì, không có chút kỷ luật nào cải”
Đúng lúc này, một tiếng quát mạnh mẽ vang lên, sau đó, Mộ Dung Thích mặc sườn xám nam, mặt mũi hồng hào đi tới, cực kỳ uy nghiêm.
“Giáo sư Mộ Dung đến!”
“Giáo sư Mộ Dung”.
Các tuyển thủ đang có mặt đều nhìn sang, vừa cung kính vừa cuồng nhiệt cúi đầu chào hỏi, ngay cả Mạnh Thanh Vũ cũng tỏ vẻ tôn sùng.
Đây chính là ngôi sao sáng trong giới võ đạo của Giang Lăng, cao thủ đứng đầu Giang Lăng đấy, là giáo sư võ thuật đại học Giang Lăng đặc biệt mời đến, là tấm gương trong lòng bọn họ, là đỉnh cao ai cũng phải ngước nhìn.
“Giáo sư Mộ Dung!”, mắt Kiều Hoàng sáng ngời, vội vàng đi qua đỡ Mộ Dung Thích, chỉ vào Sở Phàm, cười nói: “Chuyện này không thể trách bọn em quậy phá được, khi nấy tên này vào cửa lại dám công khai châm chọc Taekwondo của chúng em là rác rưởi, sỉ nhục tinh thần võ đạo của chúng em, còn tuyên bố muốn đánh chúng em nữa”.
“Ha ha ha ha, thầy thấy có buồn cười không chứ..”, Kiều Hoàng ôm bụng cười to, vui đến mức lưng cũng không thể thẳng lên nổi.
Mộ Dung Thích đảo mắt nhìn qua, đột nhiên biến sắc, sau đó, lão hất tay Kiều Hoàng ra, đi tới trước mặt Sở Phàm.
Lão vô cùng cung kính cúi đầu: “Tông sư Sở, anh đến rồi”.