Mà câu nói này hoàn toàn đạp ngã cọng rơm cuối cùng trong lòng Mạnh Thanh Vũ, sao người đẹp trước mặt có thể nói mình không được chứ?
Mạnh Thanh Vũ tạo thế, khí phách quát to: “Anh Sở, mời đấu!”
Lúc này, Sở Phàm cũng dừng chân lại, ung dung nhìn thoáng qua Mạnh Thanh Vũ, chỉ một ánh mắt này đã khiến cậu ta như gặp phải kẻ thù lớn, lông tơ trên người dựng lên, cắn chặt răng mới không bị khí thế động trời này doạ ngất xỉu.
“Muốn đấu với tôi một trận ấy hả, cậu vẫn không xứng đâu, vô cùng không xứng”.
Sở Phàm ung dung nói một câu, vẫn chưa ra tay, nhưng lại như một cái tát vang dội vả lên mặt Mạnh Thanh Vũ, còn khó chịu hơn cả việc giết cậu †a nữa.
“Đợi lúc nào cậu đến được cảnh giới này rồi hẳn đến tìm tôi”.
Sở Phàm đảo mắt nhìn qua con sư tử đá đúc bằng đá cảm thạch cao hơn nửa người, nặng nghìn cân trước cửa.
Anh buông năm ngón tay xuống, võ một chưởng lên đầu sư tử, sau đó vung ống tay áo lên, ung dung rời đi.
“Đi thôi”.
Mộ Dung Thích và Vân Mộc Văn lập tức đuổi sát theo sau.
Những người đang có mặt nhìn chằm chằm vào con sư tử đá trước mặt, nhưng một phút, hai phút, năm phút trôi qua, sư tử đá vẫn không chút sứt mẻ như trước, cũng không có gì khác thường.
Xảy ra chuyện gì thế? Tông sư Sở này chỉ là ra vẻ có tài, chỉ có vẻ ngoài thôi sao?
Các sinh viên bắt đầu bàn tán.
Kiều Hoàng đảo mắt tiến lên đằng trước, cầm kính lúp nghiên cứu.
“Xì, Tông sư cái gì, anh Sở cái gì, đàn anh Thanh Vũ nói đúng, tên này chỉ ra vẻ có tài thôi, theo tôi thấy mắt giáo sư Mộ Dung mờ rồi mới bị tên này lừa!”
“Mọi người xem, chẳng phải sư tử đá chẳng bị gì hết ư? Giả vờ cao thủ cái gì chứ”.
Kiều Hoàng bĩu môi không để tâm, cậu ta vỗ sư tử, còn lấy điện thoại ra selfie, châm chọc nói: “Có cần phải lập cho anh ta một cái bia viết “Đại Tông sư Sở Phàm từng đến đây vỗ một cái” không? Ha ha ha...”
Cậu ta vui vẻ cười ngả ngựa, nhưng sao đám người này lại nhìn mình với ánh mắt kỳ quái và khiếp sợ thế?
Răng rắc...
Lúc này Kiều Hoàng nghe thấy tiếng rạn nứt truyền vào tai một cách rõ ràng, như tiếng một tảng băng vỡ vậy.
Chẳng lẽ là...
Kiều Hoàng biến sắc, cứng đờ quay đầu sang, sau đó hoảng sợ la to: “Mẹ ơi, cứu mạng...”
Ầm ầm ầm!
Con sư tử đá kia lập tức vỡ tan tành, nứt ra thành mấy tảng đá bằng bàn tay, sau đó sụp tầm một tiếng, trực tiếp đè Kiều Hoàng bên dưới, tiếng xương gãy răng rắc vang lên vô cùng rõ ràng, trực tiếp bị tảng đá đè đến mức nửa sống nửa chết, đoán chừng không mất năm ba năm sẽ không thể xuống giường.
“Gì.. Gì cơ...”
Mạnh Thanh Vũ cũng tái mặt, hai chân như: nhữn ra té ầm xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!