“Cho dù chỉ hiểu được năm sáu phần trong bộ Huyền Y Bảo Điển này cũng có thể lấn thân vào top mười của giới y học, trở thành thần y được người người ngưỡng mộ, ngay cả quan lớn ở biên cương, nguyên thủ của quốc gia cũng phải khách sáo ba phần, không biết oai phong hơn việc ở lại Giang Lăng nho nhỏ, làm một “người đứng đầu giới võ đạo” bao nhiêu lần nữa”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai trăm năm nay đã có bao nhiêu 'Mộ Dung Thích có mắt như mù thế này, mới khiến tâm huyết của đại sư khi còn sống không ai biết đến, năm trong một góc phủ bụi”.
Sở Phàm cảm thán một tiếng, sau đó anh cung kính giơ tay chào bộ bảo điển này một cái theo nghi thức quân đội, nghiêm túc nói:
“Nhưng bắt đầu từ hôm nay sẽ không như vậy nữa. Đại sư, nếu vãn bối đã có duyên với ông, vậy chắc chắn sẽ truyền thừa y thuật của ông lại, để cho nó phát huy tác dụng”.
Hôm nay, Sở Phàm đã nhặt được một vật báu †o lớn, chẳng những có cách giải độc Mạn Đà La trên người mình, còn có được sách hay trong giới y học là “Huyền Y Bảo Điển”.
Điều này cũng có nghĩa, sau này chiến thần Tu La khiến vô số kẻ thù phải run sợ là anh chẳng những có thể giết người, còn có thể cứu người nữa.
Một lời quyết định sống chết, một câu cải tử hoàn sinh, quyền sống chết đều ở trong tay tôi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Đây thật sự là thủ đoạn chẳng khác nào thần tiên.
Khoảng thời gian còn lại, Sở Phàm vẫn luôn ở trong thư viện nghiên cứu “Huyền Y Bảo Điển”, mất hết cả buổi sáng.
Đến cảnh giới Tông sư, chẳng những là vũ lực mà cả trí tuệ, trí nhớ, sự hiểu biết đều sẽ tăng mạnh, từng xem rồi là không thể quên, suy một ra ba thật sự như cơm bữa.
Vì thế dù Sở Phàm chưa từng học về y thuật, nhưng dựa vào thiên phú siêu tốt đã nhớ được gần hết nội dung của Huyền Y Bảo Điển, những thứ còn lại đều phải xem thực tế và sau này chậm rãi lĩnh ngộ.
Nhưng dù thế, trình độ y học của Sở Phàm bây giờ hoàn toàn có thể so với chuyên gia giáo sư ở bệnh viện tuyến ba trong và ngoài nước, xếp top năm trong nước cũng không thành vấn đề.
Sở Phàm nghiên cứu y học, lúc đi ra khỏi thư viện đã là một giờ chiều.
Vân Mộc Văn nhàm chán ngáp một cái, còn Mộ Dung Thích đang dẫn mấy đệ tử Mạnh Thanh Vũ đổ mồ hôi đầm đìa cung kính đứng trước cửa thư viện đợi Sở Phàm đi ra.
“Mọi người làm gì thế?”, Sở Phàm đi ra thấy cảnh này thì không khỏi nhướng mày.
“Anh rể, cuối cùng anh cũng đi ra rồi”, Vân Mộc Văn sáng mắt lên, sau đó bĩu môi nói: “Giáo sư Mộ Dung đang dẫn mấy sinh viên này đến xin lỗi anh đó”.
“Đúng thế, Tông sư Sở”, Mộ Dung Thích liên tục gật đầu, vô cùng áy náy nói: “Đám nhóc này không biết trời cao đất rộng, không coi ai ra gì đắc tội với anh, hôm nay tôi dẫn bọn chúng đến đây xin lỗi, là tôi không dạy dỗ bọn chúng đàng hoàng, có lỗi lầm gì, anh cứ nhằm vào tôi đi”.
Mấy sinh viên gồm có Mạnh Thanh Vũ liên tục xin lỗi, không dám thở mạnh: “Xin Tông sư Sở tha lỗi, chúng tôi sai rồi”.
Sở Phàm vỗ một cái đã làm vỡ sư tử đá nặng nghìn cân, khiến bọn họ không còn dám bất kính chút nào nữa, lúc này liên tục cúi đầu xin lỗi, muốn Sở Phàm tha thứ.