"Bác... các bác..., Chu Dĩnh bị những lời trơ trến này khiêu khích đến đỏ bừng cả mặt nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
Hai người dì cũng đồng tình, hống hách mở miệng.
"Chúng tôi cái gì? Cô có thể bước vào nhà họ Tôn đã là phúc tám đời, vậy mà còn không biết ơn”.
"Ha ha, còn chưa cưới về đã thế này thế kia, không thèm xem bà chủ nhà họ Tôn ra cái đỉnh gì. Đợi cô thành con dâu trong nhà rồi, có khi gia tài cả nhà chúng tôi cũng bị cô đào đi hết”.
"Minh Hưng à, con dạy vợ thế này hả con? Chớp mắt nhìn lại cho kỹ đi con, đừng cưới một ả đào mỏ phản phúc về”.
"Tôi... Tôi không hề..”.
Kiểu con gái vừa vào đời chưa lâu như Chu Dĩnh làm sao. có thể là đối thủ những mấy người đàn bà lõi đời này. Trong cơn giận ngập đầu, cô ta chỉ biết trơ mắt nhìn Tôn Minh Hưng, hy vọng người chồng tương lai có thể nói đỡ cho mình.
Nhưng gương mặt Tôn Minh Hưng giờ phút này cũng sa sầm nặng nề. Cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị khiêu khích, anh ta cau mày: “Dĩnh Dĩnh, em quá đáng lảm”.
"Em xem em khiến mẹ giận thế nào rồi này, còn không mau qua xin lỗi mẹ đi?"
Đường Ngân nhìn Chu Dĩnh với vẻ hả hê xen lẫn kiêu kỳ. Hai người dì cũng hớn hở mong chờ cô ta trở thành trò cười.
"Tôi xin lỗi? Vì sao lần nào người xin lỗi đều là tôi? Tôn Minh Hưng, bây giờ tôi mới nhận ra anh chỉ là một thăng hèn!", sự tủi thân tức tưởi vỡ òa trong lòng, Chu Dĩnh thét lớn rồi vừa chạy đi vừa đưa tay lên gạt nước mắt.
Thấy mọi chuyện xảy ra bất ngờ, Tôn Minh Hưng cũng cuống lên dợm đuổi theo: “Dĩnh Dĩnh!"
"Nó bị con chiều hư rồi mới thế, cứ để nó đi!", Đường Ngân cũng tức giận, gắn giọng nói: “Làm mình làm mẩy với ai? Còn không tự xem lại bản thân thế nào”.
Hai người dì phụ họa.
"Phải phải, chỉ là một con nhỏ nghèo xác nghèo xơ, gả vào nhà họ Tôn chúng ta đã là có phúc lớn, thế mà còn lên mặt đòi chúng ta phải chu cấp thứ này thứ kia, nó cũng xứng sao?"
"Minh Hưng, đàn ông con trai phải cứng lên, băng không con sẽ bị nó chèn ép cả đời mất, con hiểu không?”
"Đúng vậy, dù sao ngày cưới cũng đã chọn xong, nó sớm muộn gì cũng mang họ Tôn, chạy trời không khỏi nắng”.
Ba người đàn bà cười nói không ngừng, không thèm quan tâm đến Chu Dĩnh nữa mà tự tiếp tục đi mua sắm.
Tôn Minh Hưng nhìn về hướng Chu Dĩnh rời đi với vẻ mặt u ám rồi hừ lạnh, xoay người nối gót mẹ và các dì.
Thái độ quá quät của Chu Dĩnh hôm nay khiến anh ta thất vọng vô cùng, tự nhủ phải cho cô ta biết thế nào là quy tắc. làm dâu nhà họ Tôn mới được!
Chu Dĩnh lau nước mắt, tủi thân mải miết chạy, gió thu đập vào khiến má cô ta đau buốt.
Cô ta trốn ở một nơi không người, cuộn tròn người lại, cô ta không thể chịu nổi sự uất ức và khó chịu trong lòng nữa nên đã bật khóc.
Khóc mãi khóc mãi rồi cũng mệt.
Điều khiến cô ta vô cùng thất vọng và đau lòng là cô ta đã đi hơn nửa tiếng, mắt khóc sưng vù cả lên, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Tôn Minh Hưng đâu cả.
Người đàn ông mà cô ta chọn đây sao? Đây chính là chồng tương lai của cô ta ư?
“Chu Dĩnh ơi là Chu Dĩnh, mày đúng là tự làm tự chịu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!