Nhắc tới Sở Phàm, mặt Chu Dĩnh bỗng ửng hồng, con ngươi trong veo như làn nước mùa thu, cảm động và vui mừng khôn xiết.
“Anh cô? À, tôi nhớ ra rồi, nghe nói nhà họ Chu các cô có người con trai nuôi tên là Sở Phàm gì đó, nghe nói là thanh mai trúc mã của cô, hồi xưa hồn nhiên vui đùa đấy hả?”
Đường Ngân liếc nhìn, thu lại hết mọi biểu cảm xấu hổ của cô gái Chu Dĩnh này, rồi cười khẩy một tiếng: “Sao, cô định vương vấn không dứt, cảm sừng Minh Hưng nhà chúng tôi đúng không?”
Sắc mặt Tôn Minh Hưng xám xịt đến đáng sợ, anh ta đã nghỉ ngờ Sở Phàm và Chu Dĩnh có mối quan hệ mờ ám từ lâu, giờ thấy cảnh tượng này sao có thể không tức cho được.
“Không, không phải đâu”, Chu Dĩnh hoảng hốt, vội vàng giải thích.
“Không phải cái gì, cô tháo nó xuống cho tôi!", Đường Ngân ngang ngược ra lệnh, ánh mắt đầy tham lam: “Chẳng phải cô nói đây là quà cưới mà thăng anh đó của cô tặng cho. cô sao, nếu đã là của hồi môn thì cứ giao hết cho tôi giữ đi”.
Bà ta đã xem hết số trang sức này rồi, chúng đều là những mẫu mã cực phẩm, mỗi một món phải mấy trăm nghìn tệ, cho dù là chủ nhà họ Tôn như bà ta cũng chẳng có nổi mấy món.
Thứ đồ cực phẩm này mà đem cho kẻ lẳng lơ như Chu Dĩnh thì chẳng phải là phung phí của trời ư?
Chu Dĩnh cắn môi, cúi đầu giữ chặt lấy sợi dây chuyền trên cổ, cảm thấy vừa uất ức vừa khó chịu.
Sợi dây chuyền này không những là món trang sức quý. báu, mà còn là nỗi nhớ nhung mà Sở Phàm dành cho cô ta, nó rất có ý nghĩa với cô ta.
Cô ta lấy hết can đảm, mở miệng nói: “Bác gái, cháu không thể đưa cho bác sợi dây chuyền này được, đây là anh
trai cháu...”
“Bốp!”
Đường Ngân giơ tay tát cho Chu Dĩnh một bạt tai khiến cô ta lảo đảo, khuôn mặt mịm màng bỗng hiện lên một dấu tay đỏ bừng.
“Con khốn, trái một anh, phải một anh, trong mắt cô có còn Minh Hưng không hả? Cô có hiểu lễ, nghĩa, liêm, sỉ không hả?”
Đường Ngân tức giận, trơ trến mắng chì trang sức mà thăng đàn ông khác mua cho, rồi bước chân vào cửa nhà họ Tôn tôi, sao cô bỉ ổi vậy hả, cô không biết xấu hổ à?”
“Dĩnh Dĩnh”.
Lúc này, Tôn Minh Hưng vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy, khế trách: “Em cũng thật là, nghe lời mẹ đi, đưa sợi dây. chuyền cho mẹ là xong”.
“Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta, chỉ giữ giúp chúng ta thôi, chứ đâu có lấy mất của em, đừng hẹp hòi như vậy mà”.
Chu Dĩnh ôm gương mặt sưng vù của mình, hai mắt đẫm lệ, giờ đây lòng cô ta đã lạnh như tro tàn, gật đầu như người máy.
“Hừ, đúng là đồ đê tiện, không đánh thì không nên hồn”, Đường Ngân xoa xoa hai tay, hả lòng hả dạ, bà ta gọi cô nhân viên bán hàng đang sững sờ ở một bên và dặn dò: “Đi đi, gói lại hết những món đồ trang sức này lại cho tôi”.
Bà ta còn tự tay giật sợi dây chuyền xa xỉ đang đeo trên cổ Chu Dĩnh xuống, vui vẻ đeo vào rồi khoe khoang xoay một vòng trước gương.
Hai người cô đứng bên cũng mỉm cười tâng bốc: “Chị, chị đeo sợi dây chuyền này đẹp quá, khí chất này, mẫu mã này đúng là thiết kế dành riêng cho chị”.
“Phải đó chị, đợi đến ngày cưới của Minh Hưng, chị mà xuất hiện đảm bảo sẽ là tâm điểm của cả buổi lễ”. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Đường Ngân hơi phởn, bà ta yên tâm thoải mái nhận hết mười mấy món trang sức đá quý mà Sở Phàm tặng cho Chu Dĩnh, vui vẻ đeo thử lần lượt từng cái một.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!