“Anh nói anh muốn mua chiếc váy Nữ Thần Ánh Trăng hả?”
Cô gái mặc đồng phục hé đôi môi đỏ, cô ta hơi sững sờ, rồi sau đó lại tỏ vẻ mỉa mai khinh thường, thấp giọng mảng một tiếng “đồ ngư.
Nữ Thần Ánh Trăng cao quý đến cỡ nào, làm sao có thể để loại người như thế này đụng đến được?!
Người khắp bốn phía nhanh chóng nhìn Sở Phàm, bọn họ đều xôn xao bàn tán, thái độ mỗi người một khác.
Trong số đó, cậu chủ nhà giàu vừa mới đắc ý khoe khoang ban nấy là lúng túng nhất.
Khi nấy anh ta còn hăm hở khẳng định: Trong khäp cả Giang Lăng, chẳng một ai đủ tư cách để mua Nữ Thần Ánh Trăng cả.
Nào ngờ cái tên này lại lập tức ra mặt, bảo người của buổi triển lãm đóng gói lại cho mình.
Không phải đồ khốn này muốn vả mặt anh ta hay sao?!
Gương mặt Sở Phàm vẫn bình tĩnh như thường, anh hỏi: “Tôi mua chiếc váy cưới này, có vấn đề gì không?”
Khi nãy, anh đã gửi thư điện tử cho ông Leiden, chủ tịch của tập đoàn VL, ông ấy nói năng rất kích động, bảo răng Sở Phàm mua tác phẩm của tập đoàn chính là may mắn ba đời nhà ông ấy, là phúc phần to lớn.
Xét trên một phương diện nào đó, chiếc váy cưới này đã là đồ của anh rồi.
“Có vấn đề gì không à? Ha ha, anh bị bệnh hoang tưởng chứ gì, anh mà cũng xứng mua Nữ Thần Ánh Trăng sao”, cậu chủ ban nấy lập tức đứng ra, gương mặt trông có vẻ rất nghiêm túc, anh ta chỉ trích Sở Phàm xối xả.
“Anh có giá trị mười tỷ sao? Anh có gia thế khủng sao? Anh có huân chương danh dự của Hoàng thất phương Tây sao? Anh có cống hiến to tát gì cho xã hội sao?”
Gương mặt của cậu chủ ấy rất kiêu ngạo, anh ta hừ lạnh đầy vẻ tự cao tự đại: “Cái gì cũng không có, anh lấy gì để mua Nữ Thần Ánh Trăng?!”
Vài trăm cặp mắt ở phòng triển lãm đồng loạt nhìn Sở Phàm chăm chú, chờ đợi xem rốt cuộc anh có tư cách và gia thế ra sao.
Nhưng Sở Phàm chỉ chắp tay sau lưng, anh còn không bưồn nhìn cậu chủ đang nhảy nhót lung tung ấy.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Bởi vì tôi muốn có, nên nó sẽ là của tôi”.
Đúng thế, anh là Sở Phàm, là Quỷ Vương giết người vô số ở phương Tây, là Quân thần của Long Hồn quyền thế hơn người ở Trung Nguyên.
Quyền lực khuynh đảo thiên hạ, sức ảnh hưởng lan tỏa khắp toàn cầu.
Chỉ cần anh muốn có, ai dám không cho?
Khóe miệng cậu chủ kia lập tức co rút, anh ta triệt để câm nín.
Tất cả mọi người có mặt ở đây cũng sững sờ, ai nấy đều há hốc miệng mồm.
Chỉ cần anh muốn thì nó thuộc về anh hả?
Logic quái gì thế này, má, đến cậu Thông của gia tộc giàu nhất cũng không ngông cuồng, vênh váo thế đâu nhỉ?!
“Ha ha, tôi còn tưởng là ông lớn nào chứ, hóa ra chỉ là một thăng điên đầu óc không bình thường”, cậu chủ kia tức đến bật cười, anh ta bực bội phất tay:
“Bảo vệ đâu rồi, mau đuổi cái thăng điên này đi đi, chỉ biết gây phiền phức cho chúng tôi thôi”.
Sắc mặt mấy lãnh đạo trong buổi triển lãm cũng hơi sâm xuống, buổi triển lãm đang diễn ra tốt đẹp, làm sao lại bị hạng người này quấy rối kia chứ? Bọn họ khó chịu như thể nuốt phải con ruồi nhặng vậy.
Có người nháy mắt ra hiệu, đang định gọi bảo vệ đuổi anh đi...
“Rừm rừm rừm...
Vào lúc này, đột nhiên bóng dáng của chiếc xe Rolls- Royce đậu trước cửa phòng triển lãm.
Một người đàn ông điển trai tóc vàng mắt xanh, mặc vest đi giày da bước vào trong giữa vòng vây của bảy, tám bảo vệ, gương mặt anh ta trông vừa có vẻ lo lắng vừa có vẻ căng thẳng.
“Đây là, đây là tổng giám đốc Ryan?”, một vị quản lý cao cấp trong buổi triển lãm lập tức hoang mang, ông ta vội vàng. chạy xuống tiếp đón.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!