Tôn Minh Hưng lập tức nói năng lộn xộn, hai chân mềm nhữn trực tiếp ngã xuống.
Anh ta sắp khóc rồi.
Cái miệng này của mình đâu có tìm đại sư bán tiên nào khai quang đâu, sao lại linh đến mức này!
Ban ngày trên buổi tiệc mới vừa khoe xe thể thao mình mua ra, kết quả bị xe Tổng thống hai mươi triệu của Sở Phàm vả mặt...
Buổi tối muốn mượn quyền thế của bác cả để khoác lác, kết quả Mã Minh Nguyên đã tự mình đến cửa!
Còn có thể cho người ta giả vờ tiếp không chứ...
“Minh Hưng, anh... anh sao thế?”, Chu Dĩnh lo lắng vội vàng đỡ Tôn Minh Hưng lên ghế.
Chu Long ngậm tẩu thuốc, châm chọc nói: “Làm sao thế? Không phải khi nãy cậu oai phong, ngang tàng lắm à”.
“Ầm ï muốn khiến Mã Minh Nguyên trả lại giấy tờ nhà đất, còn muốn ông ta dập đầu xin lỗi? Bây giờ người ta đã đến trước cửa rồi, Tổng giám đốc Tôn, cậu đừng ngơ ngác nữa”.
“Mau đi, bắt đầu bộc lộ oai phong đi, cũng khiến ông già này hả giận, mở mang tầm mắt luôn”.
“Không, không, con không được khoẻ lắm, ui, bụng đau
quá...
Tôn Minh Hưng lập tức biến sắc, anh ta kêu lên một tiếng. kỳ lạ, vội vàng ôm bụng nhanh chóng chạy vào trong phòng, khoá cửa trốn đi.
Muốn Mã Minh Nguyên dập đầu xin lỗi á? Đúng là tự tìm đường chết mà.
Mã Minh Nguyên là một nhân vật thế nào chứ, đó là kẻ tàn nhẫn nổi danh ở thành phố Giang Lăng, mấy nghìn đàn em, tội ác chồng chất, lòng dạ độc ác, nghe nói trên lưng còn có mười mấy mạng người đấy.
Tôn Minh Hưng anh ta có mấy cái mạng để chơi với người ta chứ?
Những thời điểm sống còn thế này, đương nhiên là phải bo bo giữ mình, trốn đi rồi.
“Tôn Minh Hưng, anh... anh có phải đàn ông không hả, đồ hèn nhát!”, Chu Dĩnh vừa thẹn vừa giận đứng giậm chân.
Chu Long vỗ tay, hừ một tiếng: “Bố đã sớm nhìn ra cái tính cách của nó rồi, trông cậy vào nó? Chäc mộ cũng xanh cỏ luôn”.
vậy ông à, bây giờ chúng ta phải làm sao đây”, Lưu Minh Hà sốt ruột, bối rối hỏi: “Mã Minh Nguyên và chúng ta đã kết thù rồi, mấy năm nay bị hội thương mại Tứ Hải ức hiếp không ít lần, nửa đêm ông ta đến đây là muốn làm lớn chuyện để trả đũa mà. Chúng ta không phải đối thủ của tên ác bá kia, Dĩnh Dĩnh, mau gọi điện thoại cho Tiểu Phàm, kêu anh con mau đến đây đi...”
Trong tiềm thức của Lưu Minh Hà, Sở Phàm chính là một chỗ dựa đáng tin cậy.
“Thôi, Tiểu Phàm không thể dính vào chuyện này được, bà còn ngại chưa đủ phiền sao”, Chu Long sa sầm mặt, ông ấy đập mạnh tẩu thuốc lên bàn: “Muốn làm gì, ông đây tiếp
“Tôi cũng không tin Mã Minh Nguyên kia dám giết chết tôi?”
Dứt lời, Chu Long nổi giận đùng đùng lấy một con dao bổ củi từ trong bếp đi ra sân, muốn đi liều mạng.
Chu Long xuất thân quân nhân trước giờ vẫn luôn hiếu chiến, hơn nữa đám người Mã Minh Nguyên khinh người quá đáng, đã ức hiếp đến tận nhà rồi, thật sự không thể nhịn được. nữa.
Tuy Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh sợ hãi, nhưng lúc nguy nan vân bất chấp tất cả, lấy can đảm đuổi theo Chu Long.
Ken két...