Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Năm mươi mấy tên đàn em mặc áo đen ở phía sau cũng quỳ rạp xuống dất, tiếng cầu xin tha thứ ầm ï vang lên.

“Chúng tôi sai rồi, xin ông khoan hồng độ lượng, xin ông tha thứ...”

“Keng...

Dao bổ củi trong tay Chu Long lập tức rơi xuống đất, nét oán giận trên mặt ông ấy đổi thành ngạc nhiên, sau đó là chấn động và khó tin...

Chu Dĩnh và Lưu Minh Hà cũng trợn mắt há mồm, ngơ ngác giống y như khúc gỗ, bị cảnh trước mặt làm choáng váng.

Đây rốt cuộc là tình hình gì vậy?! Cả nhà đều bị cảnh tượng như vở tuồng này làm trợn tròn

mắt, tên ác bá Mã Minh Nguyên tự mình đến cửa dập đầu xin lỗi? Nhận tội?

Mặt trời mọc đằng Tây à?

Chu Long nhíu chặt mày, cảnh giác nói: “Mã Minh Nguyên, ông đang giở trò gì đấy, bớt giả vờ giả vịt với tôi đi”.

“Ông Chu, tôi thật lòng thật dạ xin lỗi ông mà, thật đấy, Mã Minh Nguyên tôi đã hối cải rồi, muốn quyết tâm sửa chữa những sai lầm lúc trước, trước kia tôi thật sự là một tên khốn, không bằng cả súc sinh”.

Mã Minh Nguyên quỳ dưới đất, giọng điệu càng thành khẩn chân thành tha thiết hơn: “Đây là giấy tờ nhà đất của ông, khu thương mại rộng một nghìn mẫu kia và mười bảy cửa hàng đều sẽ trả về chủ cũ, đây là mười triệu, xem như chút tấm lòng để nhận lỗi của tôi, ông nhất định phải nhận

lấy".

Một đàn em đưa mấy hợp đồng đóng dấu đỏ tươi và ba rương tiền mặt lớn vào trong sân nhà họ Chu, khiến cả nhà Chu Long cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

“Ông Chu, mấy đứa súc sinh này mấy đứa đả thương ông năm đó, tôi đã cho người đánh gấy hai chân chúng nó rồi, bây giờ tuỳ ông xử phạt!”

Mã Minh Nguyên vung tay lên, lập tức có người kéo bảy tám người chỉ còn nửa cái mạng như đang kéo chó ném tới trước mặt Chu Long, đám người khóc lóc, liên tục cầu xin.

“Ông Chu, tôi sai rồi, tôi là đồ khốn, xin ông tha cho tôi, tha cho tôi đi...”

“Tôi khốn kiếp, tôi không phải người, xin ông tha cho tôi”.

Những người đó vừa tát lên mặt mình vừa khóc lóc cầu xin, âm thanh thê thảm như heo bị chọc tiết vậy.

Chu Long sửng sốt chừng hai phút mới phát hiện mọi chuyện không phải là mơ mà là thật.

Cơn tức ông ấy nghẹn trong họng mười năm cuối cùng cũng được trút ra, ông ấy thở nhẹ một hơi, sắc mặt u ám không muốn nhìn Mã Minh Nguyên lấy một cái, vung tay lên:

“Được rồi, ân oán của tôi và ông đã hết, các người đi đi”.

“Giấy tờ nhà đất tôi lấy lại, mang tiền của ông đi đi, tôi không cần”.

Đám người Mã Minh Nguyên lập tức như được đại xá, mừng như điên nói: “Cảm ơn, cảm ơn ông Chu, chúng tôi xin tạm biệt, xin tạm biệ

“Tiền này ông giữ lại đi, chúng tôi không dám lấy về, không dám lấy về đâu”.

Bọn họ đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, chưa được nửa phút, đám người đã ồn ào rời đi như đang chạy trối chết.

Cả nhà Chu Long đều sững sốt đứng im tại chỗ, tất cả mọi chuyện thật sự như một giấc mơ vậy, không dám tưởng tượng.

Chỉ có ba rương tiền lớn trước mặt nói với bọn họ tất cả mọi chuyện khi nãy đều là sự thật!

“Ông à, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Lưu Minh Hà cảm thấy mọi chuyện đều quá điên khùng, bây giờ bà ấy vẫn chẳng hiểu gì cả: “Mã Minh Nguyên thật sự... thật sự đến nhà dập đầu xin lỗi chúng ta rồi?”

 

Nhấn Mở Bình Luận