Sở Phàm trực tiếp cúp máy, nhìn đồ ăn ngon đầy bàn, đột nhiên không muốn ăn nữa.
“Anh Phàm...
La Cường nhìn ra tâm trạng Sở Phàm không được tốt lắm, cậu ta chần chừ lên tiếng, trong mắt mang theo sự sùng bái: “Thật ra, thật ra Vương gia Sở là trụ cột nước nhà, xứng đáng là anh hùng của dân tộc, anh cần gì phải có thành kiến với ông ấy thế”.
Nhà họ Sở cả nhà trung liệt, vang danh bốn bề.
Vương gia Sở còn nắm quyền hành điều khiển binh lính, dưới một người trên vạn người.
Hai mươi năm trước, Vương gia Sở nâng quan xuất chinh, tám trăm nghìn dũng sĩ quân binh chia thành bốn đường, khí thế liên tục đánh dẹp mười sáu nước như rành rành trước. mắt. Chính là trận chiến đó mới khiến danh tiếng của Đông Hoa lan rộng ra nước ngoài, mới có thể trấn áp đám man tộc, khiến chúng không dám xâm phạm biên giới, mới có thể giữ được Trung Nguyên thái bình yên vui suốt hai mươi năm...
Mỗi khi nhắc đến, đếm khiến mỗi một con dân của Đông Hoa nhiệt huyết sôi trào.
Từ ông lão tám mươi tuổi đến trẻ con mới biết đi, có ai không biết ơn công lao vĩ đại của Vương gia Sở, còn ai không kính nể tài trí mưu lược kiệt xuất của ông ta đâu.
Nói thẳng ra, Vương gia Sở là trụ cột tinh thần của hàng tỉ con dân Đông Hoa, xứng đáng là thần bảo vệ của mảnh đất này!
“Anh chưa từng phủ nhận chuyện ông ta là một anh hùng”.
Sở Phàm để tiền bữa sáng xuống bàn, chậm rãi đứng lên, hờ hững nói một câu: “Nhưng ông ta không xứng làm một người đàn ông”.
“Càng không xứng làm một người bố.
Sở Phàm thầm nói trong lòng, sau đó xoay người rời khỏi tiệm điểm tâm.
La Cường ngơ ngác nhìn bóng lưng hiu quạnh rời đi của Sở Phàm, vẻ mặt phức tạp thở dài một tiếng.
“Bố con với nhau, cần gì phải thế chứ...”
Trên đường đi, Sở Phàm cố vứt đi những suy nghĩ hỗn tạp trong lòng, điều chỉnh lại tâm trạng để đi gặp con gái Đan Đan của mình.
Nhưng khi anh đến khu chung cư của Vân Mộc Thanh, lại được biết Đan Đan đến nhà trẻ đi học, nửa tiếng trước hai mẹ con đã rời khỏi rồi.
Sở Phàm đưa mắt nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi phút.
Anh không khỏi nhíu mày: “Mới giờ này đã đến nhà trẻ rồi à, vậy chẳng phải sáu giờ sẽ phải thức dậy rửa mặt ăn sáng sao?”
“Sáu giờ, trời còn chưa sáng nữa, Đan Đan còn đang trong giai đoạn phát triển, chút thời gian đó sao đủ để con bé nghỉ ngơi. Trong đầu đám người của Bộ Giáo dục toàn chứa nước với keo à?”
Con cái của bọn họ có giáo viên dạy riêng, trường học. riêng, mỗi ngày vui vẻ thoải mái.
Con gái mình thì phải đi sớm về khuya, chen lấn trên xe buýt, tàu điện ngầm? Tại sao chứ.
Tâm trạng của Sở Phàm vốn không được tốt lắm, lúc này thấy con gái bị uất ức, sáng sớm đã bị kéo dậy từ trong chăn lại bực bội ném xuống một câu, ra lệnh cho La Cường: “Lấy danh nghĩa của anh gửi một bức thư cho Bộ Giáo dục, bảo bọn họ lùi thời gian vào học lại một tiếng, cả nước đều như thế”.
“Ai không làm được thì cút đi, tự mình từ chức cho người có năng lực lên”.
La Cường bất đắc dĩ nói: “Vâng”.