Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Cách nhà trẻ không bao xa là một bệnh viện, Sở Phàm bế Đan Đan, chọn chuyên gia tốt nhất, làm kiểm tra toàn thân.

Sở Phàm không dám qua loa một chút nào trong chuyện có liên quan đến con gái cưng của mình.

“Không có gì, sợ hãi chút đỉnh thôi, tôi kê chút thuốc an thần cho cô bé, sau khi trở về chú ý nghỉ ngơi là được rồi”.

Lời nói của bác sĩ làm hòn đá đang đè nặng trong lòng Sở Phàm được dỡ xuống, anh thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như con gái mình có bề gì thì chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho người phụ nữ lắng lơ ưa gây chuyện đó đâu.

“Cảm ơn bác sĩ”, Vân Mộc Thanh cũng thở phào một hơi, cô định bế Đan Đan đang ngủ say rời khỏi phòng khám.

Bây giờ Đan Đan đang nằm trên giường trong phòng khám, cô bé ngủ rất ngon, chiếc miệng nhỏ nhắn, hàng lông mi dài, gương mặt mũm mĩm trắng nõn nà, khiến cho người khác không khỏi muốn hôn vài cái.

Đôi mắt của cô bé cong cong như vầng trăng khuyết, thỉnh thoảng lại cười thành tiếng, hình như đang năm mơ đẹp lắm vậy.

Vân Mộc Thanh dở khóc dở cười: “Con bé này, chúng ta lo cho nó muốn chết mà nó ngủ còn ngon đến vậy, cũng không biết mơ thấy gì mà vui thế, cười suốt từ nãy đến giờ”.

“Con nít nào cũng thế mà, đơn thuần trong sáng”.

Bàn tay Sở Phàm nhẹ nhàng vuốt ve mặt Đan Đan, anh nâng cô búp bê sứ này một cách dè dặt và ân cần quan tâm, gương mặt cương nghị của anh đượm vẻ dịu dàng và ngọt ngào.

Bố về rồi, gia đình đoàn tụ, cô bé có thể không vui sao?

Ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, cô mơ màng nhìn gương mặt dịu dàng của Sở Phàm, trong ấn tượng của cô, dường như đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ này tỏ vẻ dịu dàng.

Hơn nữa, lúc nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của anh, tựa như đã từng quen biết, có cảm giác rất quen thuộc...

Chúng ta gặp nhau chưa?

“Người nhà bệnh nhân, khám bệnh xong thì mau rời khỏi phòng khám”.

Vào lúc này, bác sĩ lên tiếng cắt ngang, giọng nói mang vẻ trách móc: “Vợ chồng hai người cũng thật là, sức đề kháng của con nít vốn dĩ đã kém, lỡ bị nhiễm virus gì đó thì sao?”

Vân Mộc Thanh ngẩn người, gò má cô không khỏi đỏ bừng, cô vội vàng giải thích: “Bác sĩ, chúng tôi, chúng tôi không phải là vợ chồng, anh hiểu lầm rồi”.

Sở Phàm mỉm cười, anh không phản bác mà bế Đan Đan lên, kéo Vân Mộc Thanh ra khỏi bệnh viện.

Mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay trằng trẻo của Vân Mộc Thanh, khiến cho cơ thể cô run rẩy.

Mùi hương nam tính dạt dào trên người Sở Phàm khiến trái tim cô đập nhanh hơn, gương mặt cô giống hệt hoa đào, vừa đỏ bừng vì xấu hổ vừa căng thẳng.

Mấy năm nay, vì Đan Đan mà cô đã từ chối sự theo đuổi của không ít người khác giới, vẫn luôn đơn thân, còn chẳng yêu ai, có bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác giới như thế này đâu chứ.

Hơn nữa, đây còn là một người đàn ông xa lạ vừa mới quen biết chưa đến hai ngày, chỉ gặp có mỗi hai lần...

Vân Mộc Thanh cần đôi môi đỏ, đợi Sở Phàm giúp cô lấy thuốc xong, cô nói với vẻ cảm kích: “Sở Phàm, hôm nay, hôm nay cảm ơn anh”.

Dường như ý thức được hành động của Sở Phàm quá mức thân mật, cô hoang mang lùi vội về sau hai bước, cúi đầu xuống, gò má đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh.

Nhấn Mở Bình Luận