Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Gương mặt Mã Hải cũng toát ra vẻ khinh bỉ, chẳng xem ai ra gì, hẳn ỷ mình có mấy chục anh em nên liếc mắt nhìn Sở Phàm với vẻ xem thường: “Cậu dám động đến người phụ nữ của tôi, qua đây, dập đầu nhận tội thì tôi sẽ tha cho cậu một mạng. Còn con đàn bà đê tiện này...”

Hẳn đảo mắt nhìn Vân Mộc Thanh băng cặp mắt xếch, hẳn trố mắt. Đúng thật là quốc sắc thiên hương, người phụ nữ cực phẩm.

Nếu so sánh với cô, người phụ nữ lẳng lơ này đúng là hàng rác rưởi có thể tiện tay vứt đi bất kỳ lúc nào.

Mã Hải lập tức cảm thấy hứng thú, hän bật cười: “Người đẹp, chúng ta đi tìm nơi nào đó từ từ nói chuyện, nói chuyện đàng hoàng, yên tâm đi, tôi hiểu lý lẽ lắm...”

Đám lưu manh xung quanh bắt đầu huýt sáo, bật cười gian xảo, khiến cho Vân Mộc Thanh tỏ vẻ chán ghét.

“Sở Phàm, chúng ta báo cảnh sát đi, đừng dây dưa với đám lưu manh này nữa”, Vân Mộc Thanh nói với Sở Phàm.

Sở Phàm lại xua tay mà nói: “Cô dẫn Đan Đan rời khỏi nơi này trước đi, để tôi xử lý”.

Có một vài cảnh tượng để cho phụ nữ và con nít xem thì không tốt.

Vân Mộc Thanh tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng mà...” “Yên tâm đi, tôi có thể xử lý được hết”.

Mặc dù giọng nói của Sở Phàm rất bình tĩnh nhưng lại chứa đầy sức mạnh và sự tự tin, khiến cho người khác tin rằng cho dù trời có sập xuống thì anh vẫn có thể chống đỡ nổi.

“Thế, thế cũng được, anh cẩn thận”, Vân Mộc Thanh lo lắng và căng thẳng tột cùng, cô nửa tin nửa ngờ dẫn Đan Đan rời khỏi nơi này, mặc dù cô rất lo läng cho sự an toàn của Sở Phàm nhưng cô cũng biết, mình ở lại đây chỉ khiến cho Sở Phàm lo lắng, tăng thêm phiền phức cho anh mà thôi.

“Nhóc con, anh hùng cứu mỹ nhân? Ngon đấy”.

Thấy người phụ nữ xinh đẹp tuyệt sắc như Vân Mộc Thanh đi khuất khỏi tầm mắt mình, Mã Hải sầm mặt xuống, hẳn châm điếu thuốc, bắp thịt trên mặt giần giật, trông rất đỗi hung ác, hẳn cần răng nghiến lợi mà nói:

“Chỉ sợ cậu không còn mạng để hưởng thụ thôi”.

Hắn vừa phất tay, đám lưu manh ở xung quanh đồng loạt lôi ống thép và mã tấu ra, bao vây Sở Phàm với gương mặt hung hãn, đám đông xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này bèn trốn thật xa, chỉ sợ bị liên lụy.

“Dám đụng đến người phụ nữ của tôi, phá hỏng chuyện tốt của tôi, hai tội danh này đã đủ để khiến cho cậu chết tám trăm lần rồi đấy!"”, giọng nói của Mã Hải ngạo mạn, tự cao tự đại, dường như chỉ cần tùy tiện phất tay thôi đã có thể phán tội chết cho Sở Phàm.

Sở Phàm thẳng lưng mà đứng, anh chỉ tùy tiện đảo mắt nhìn Mã Hải rồi hỏi: “Cậu là người của hội thương mại Tứ Hải, nói thế, Mã Minh Nguyên chính là ô dù của cậu à?”

“Láo xược, tên của hội trưởng cũng có thể để cho dân đen đê tiện như mày gọi hay sao!”, một gã đàn em lập tức ra mặt quát mắng anh, gã tỏ vẻ nịnh nọt: “Cậu Mã Hải là cháu ruột của Hội trưởng Mã, nhóc con, lần này cậu đụng phải đối thủ khó xơi rồi, ông trời cũng không cứu nổi cậu đâu”.

Mã Hải hút thuốc, gương mặt toát ra vẻ khinh thường, trông cứ như thể hắn là Hoàng thân quốc thích vậy, chỉ cần tùy tiện nhấc chân là có thể đạp cả thành phố Giang Lăng. dưới bàn chân mình.

Sờ Phàm chỉ hờ hững gật đầu: “Ra là thể”.

Người phụ nữ lẳng lơ cũng ỷ rằng sau lưng mình có mấy chục người, cô ta lập tức cáo mượn oai hùm, vênh váo tự đắc, chỉ vào người Sở Phàm mà mắng:

“Đồ khốn, biết sợ rồi chứ gì, sợ thì mau quỳ xuống, liếm sạch giày của bà, tự phế một chân mình rồi cút đi, nói không chừng bà sẽ xin cậu Mã tha cho mày”.

“Dám động đến hội thương mại Tứ Hải của bọn tao, mày có mấy cái mạng? Dám chọc giận cậu Mã thì cả nhà mày đều phải chôn chung, biết không hả? Thăng khốn!”

Nhấn Mở Bình Luận