Ông ấy muốn nói nhưng lại dừng lời, rõ ràng là vì Sở Phàm mà cảm thấy đáng tiếc và ân hận không thôi, thậm chí đã lén lút liên hệ với Đường Việt Quân, mong cụ ấy có thể đến, cầu xin cho Sở Phàm trước mặt Hoàng thánh thủ.
“Ông ngoại, không cần đâu”, lúc này, Đường Miên Miên lại đứng bật dậy, gương mặt kiên định, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh: “Cháu tin anh ấy!”
Cô tin tưởng người đàn ông mà Đường Miên Miên cô thấy vừa ý sẽ không thua.
Phó Thiên Ân chỉ biết bất lực thở dài một tiếng.
Chẳng mấy chốc, thời gian hai tiếng đồng hồ đã hết, Hoàng thánh thủ và Sở Phàm cũng bước ra từ phòng khám bệnh của mình, mấy bệnh nhân cảm ơn không ngớt, vô cùng vui mừng rời đi.
Sau đó, đoàn trọng tài của Phó Thiên Ân đi kiểm tra bệnh tình của những bệnh nhân được chữa khỏi, đưa đi kiểm tra hóa nghiệm và công bố kết quả cuộc thi.
“Thi đấu kết thúc, trong vòng hai tiếng đồng hồ, số bệnh nhân mà ông Hoàng chữa trị thành công là mười bảy người”, Phó Thiên Ân vô cùng kinh ngạc, phía dưới cũng vang lên những âm thanh ngạc nhiên và tán thưởng.
Hai tiếng đồng hồ, trong hoàn cảnh không biết chút gì về bệnh tình của bệnh nhân, chỉ có thể dựa vào phương pháp truyền thống là nhìn, nghe, hỏi mà lại chữa khỏi tận mười bảy người, đây là một bài thi gần được điểm tuyệt đối.
Hoàng thánh thủ trưng ra vẻ mặt đắc ý, cười ha ha nói: “Ba bệnh nhân còn lại, đợi sau khi cuộc thi đấu kết thúc thì đến Bảo Chi Lâm tìm tôi, tôi sẽ tiếp tục giúp mấy người trị bệnh”.
“Bao gồm cả những bệnh nhân bên phía bác sĩ Sở Phàm, nếu như không hài lòng với cậu ta hay không tin vào kết quả khám và chữa trị của cậu ta thì cũng có thể đến tìm tôi, ha ha”.
Đường Miên Miên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo tiếng tăm và uy tín của Hoàng thánh thủ này bỏ xa hơn nhiều so với ‘ma mới’ như Sở Phàm, bây giờ cô chỉ hi vọng Sở Phàm có thể phô diễn được hết năng lực, chữa khỏi toàn bộ hai mươi bệnh nhân, khiến ông ta mất hết thể diện.
Chỉ là…
“Số bệnh nhân mà Sở Phàm chữa khỏi là chín, chín người?”, Phó Thiên Ân cầm bản kết quả này cũng cảm thấy sững sờ, xác nhận lại thêm vài lần.
Mọi người trong phòng đều cảm khái, ồn ào không thôi.
“Ha ha, mới chín người? Một nửa số bệnh nhân của sư phụ tôi cũng nhiều hơn của cậu”.
“Cậu nhóc, từ hôm nay trở đi không được làm nghề y, chuẩn bị đến nhà thờ tổ của sư phụ tôi mà quỳ bảy ngày bảy đêm, khấu đầu nhận tội đi”.
Mấy tên đồ đệ của Hoàng thánh thủ bật cười điên cuồng, chỉ cảm thấy ác ý trong lòng lại lớn mạnh hơn.
Vẻ mặt của Phó Thiên Ân và Đường Miên Miên hoàn toàn buồn bã và do dự, tất cả mọi người trong phòng cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, cảm khái cho một thần y trẻ tuổi như Sở Phàm cứ thế mà mất đi.
Hoàng thánh thủ cũng ngậm đẩu thuốc, chắp tay sau lưng, bày ra bộ dạng vốn dĩ nên là như vậy.
“Cậu nhóc, còn ngây ra đấy làm gì, nhận thua đi, đến đây khấu đầu nhận tội với tôi”, ông ta chỉ vào Sở Phàm, gằn giọng nói.
“Ai nói là tôi thua?”
Lúc này, Sở Phàm đột nhiên hỏi ngược lại một câu, hàm ý sâu xa: “Hoàng thánh thủ, ông khẳng định rằng mười bảy bệnh nhân mà ông chữa trị đều khỏi bệnh cả rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!