Tưởng Bình Quang càng thêm đắc ý, gã ta hung hăng chỉ vào Sở Phàm: “Sở Phàm, lần này cậu biết con gái cậu gây ra họa lớn đến mức nào chưa? Tôi thành thật khuyên cậu, trước khi bà chủ nhà họ Thẩm chưa đến thì hãy bảo con gái cậu mau xin lỗi Thẩm Hòa đi”.
“Sau đó chủ động bồi thường tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần, quỳ xuống trước mặt bà chủ nhà họ Thẩm cầu xin tha thứ, tôi có thể giúp cậu nói đỡ, cho cậu một con đường sống, nếu không…”
“Tôi nói lại lần cuối, trước khi chuyện chưa làm rõ, ai cũng đừng hòng kết luận”.
Sở Phàm phớt lờ Tưởng Bình Quang, trên người anh dâng trào mạnh mẽ lên khí thế to lớn, tựa như thủy ngân chảy xiết, phủ kín nơi đây: “Nếu là trách nhiệm chúng tôi nên gánh chịu thì chúng tôi sẽ không thoái thác dù chỉ một phần. Ngược lại, nếu con gái tôi chịu ấm ức không đáng có thì các người cũng đừng hòng cưỡng ép”.
“Nghe rõ chưa hả?”
Tưởng Bình Quang tựa như bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, bỗng nhiên ớn lạnh sống lưng, sắc mặt trắng bệch lùi về sau mấy bước, cô giáo La và nhóm phụ huynh cũng bị dọa, vô thức gật đầu theo bản năng.
Lúc này Sở Phàm mới ngồi xổm người xuống, xoa đầu Đan Đan rồi nói: “Đan Đan à, con nói với mọi người, tại sao con và Tiểu Hổ lại đánh người khác, nói thật nhé, bố làm chủ cho con”.
Đan Đan gật đầu, thở hồng hộc chỉ vào Thẩm Hòa rồi nói: “Là cậu ta, là cậu ta ức hiếp Đậu Đậu trước, cậu ta mắng Đậu Đậu là kẻ bại liệt, còn lấy đá đập vào cậu ấy, đổ rác vào xe lăn của cậu ấy…”
Tiểu Hổ cũng nói: “Không sai, Thẩm Hòa còn nói, bố cậu ta là ông chủ ở đây, trong tay có mấy trăm anh em, cho dù bọn cháu đều bị đánh chết thì cậu ta cũng sẽ không bị gì”.
“Cậu ta còn cướp đồ ăn vặt của Đậu Đâu, muốn cậu ấy học tiếng chó…”
Trong nháy mắt, tiếng ồn ào xôn xao nhóm phụ huynh đều trợn mắt há mồm khó tin, rất khó tưởng tượng, một đứa trẻ năm sáu tuổi, sao lòng dạ lại độc ác như thế.
Sắc mặt của Dương Cang đã vô cùng u ám, thầm siết chặt hai quả đấm, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng.
“Bọn, bọn mày nói bậy, bọn mày nói bậy”, Thẩm Hòa lên tiếng phản bác, quát lớn: “Bọn mày nói dối, tao không hề ức hiếp nó, tao không có”.
Sắc mặt của Sở Phàm cũng u ám, anh nhìn sang hỏi Dương Đậu Đậu: “Đậu Đậu à, nói cho chú biết, những gì Đan Đan và Tiểu Hổ nói là thật sao?”
Dương Đậu Đậu không nói gì, chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, lặng lẽ gật đầu.
Trên quần áo của cậu bé, còn sót lại mùi chua thối của rác…
Có bạn nhỏ có mặt ở đó đứng ra làm chứng: “Chính là cậu ta ức hiếp Đậu Đậu, cháu tận mắt nhìn thấy cậu ta lấy sâu hù dọa Đậu Đậu”.
“Đúng vậy, cháu cũng làm chứng, Thẩm Hòa ức hiếp người khác, cậu ta là người xấu”.
“Đánh cậu ta, đánh cậu ta!”
Thế giới của đám trẻ con rất đơn thuần trong trẻo, thiện chính là thiện, ác chính là ác, không chứa bất kỳ yếu tố gì khác.
Thẩm Hòa đã run rẩy sợ hãi, chui vào lòng Tưởng Bình Quang khóc oa oa…
Ánh mắt của Sở Phàm chăm chú nhìn cô giáo La, cười nhạt rồi nói: “Người dám làm việc nghĩa, giúp đỡ bạn bè đã trở thành kẻ đánh người, tên ức hiếp kẻ yếu, hoành hành ngang ngược, lại trở thành người bị hại, còn muốn chúng tôi xin lỗi, bồi thường sao?”
“Cô giáo La, cô thật sự là tấm gương tốt, phân rõ thiện ác nhỉ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!