Đó là cháu của Mã Minh Nguyên, hội trưởng hội thương mại Tứ Hải cơ mà.
“Anh Hải, anh sao rồi, đồ khốn nạn, mày dám đánh anh Hải à, mày chết là cái chắc rồi!", người phụ nữ lắng lơ ấy vội vàng đỡ Mã Hải dậy, cô ả hùng hổ mắng chửi Sở Phàm.
Mặc dù đã nghe thấy cuộc điện thoại của Sở Phàm, thế nhưng người phụ nữ có địa vị như cô ta vốn chẳng bao giờ có cơ hội tiếp xúc với Mã Minh Nguyên, làm sao có thể nhận ra giọng của ông ta được?
Mã Hải đau đến rút gân, hắn vừa căm phẫn lại vừa tức, bèn quát lớn: “Giết, giết chết nó cho tao!”
Cho dù thăng khốn này quen với chú của mình đi chăng nữa thì hắn cũng phải trả mối thù này cho bằng được, bực bội quá đi mất, uất ức quá đi mất.
Vào lúc này, điện thoại của Mã Hải nhanh chóng nhận được cuộc gọi, sắc mặt hẳn trở nên nghiêm túc, bắt máy với vẻ tủi thân vô cùng:
“Chú hai, cháu bị đánh rồi, cháu...” “Nghiệt tử, đồ súc sinh, đồ khốn nạn!”
Trước kia Mã Minh Nguyên vẫn luôn yêu chiều cháu trai nhưng bây giờ lại chửi hẳn té tát qua điện thoại, chỉ mong có thể tát chết cái tên không hiểu sự đời như Mã Hải: “Ranh con, chú cảnh cáo mày, mày phải xin lỗi anh Sở ngay, chứ bằng không đến chú cũng không cứu mày được đâu, có nghe không?
Mã Hải bị mảng đến sững sờ, hẳn vừa tủi thân vừa hậm hực: “Chú hai, rốt cuộc thăng này có lai lịch như thế nào, hội thương mại Tứ Hải của chúng ta đã xưng bá ở Giang Lăng trong nhiều năm nay, cần gì phải sợ nó...”
“Câm miệng đi! Cái thằng ngỗ nghịch này, mày có biết chỗ dựa của nhà họ Mã, ông lớn ở trên tỉnh ấy rớt đài thế nào không? Chỉ cần một câu nói của anh Sở thôi, ông ta từ vị trí lãnh đạo cao cao tại thượng rớt xuống thành tù nhân đấy, mày có hiểu không?!”
Mã Minh Nguyên hận sắt không thể rèn thành thép, ông ta rống lên: “Mau xin lỗi cho chú, chứ băng không chẳng ai cứu được mày nữa đâu”.
“Cái, cái gì?!”
Đầu óc Mã Hải ong ong giống như bị năm tia sét đánh trúng, ông lớn có thế lực ngút trời trên tỉnh lại bị tống vào tù chỉ băng một câu nói của anh ta à?
Cái, cái gì...
Thấy thái độ thản nhiên của Sở Phàm, Mã Hải bắt đầu run rẩy, điện thoại rơi cạch xuống đất, gương mặt hắn lập tức trở nên trảng bệch, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại như gà nhúng nước...
Rốt cuộc mình đã đụng phải ông lớn bằng trời nào đây chứt
Rõ ràng người phụ nữ lẳng lơ bên cạnh không hề để ý đến sự thay đổi của Mã Hải, cô ta vẫn dương dương tự đắc, vênh váo chỉ tay vào người Sở Phàm:
“Thăng kia, mày tới số rồi, Hội trưởng Mã đích thân gọi điện kia kìa, mày là cái thá gì hả? Mày có tư cách gì, có gia thế như thế nào để đấu với hội trưởng Mã?”
“Chỉ cần hội trưởng Mã nhúc nhích một ngón tay thôi thì già trẻ lớn bé trong nhà mày đều phải chết chung, mày hiểu không?!"
Sở Phàm chỉ bình tĩnh quay sang nhìn Mã Hải: “Ồ, Mã Minh Nguyên nói như thế nà?”
Ánh mắt bình tĩnh của anh khiến cho Mã Hải sợ đến nỗi suýt ngất xỉu, hän vội vàng cúi găm đầu xuống, rặn hai chữ qua kế răng: “Xin lỗi”.
Người phụ nữ lẳng lơ càng tỏ ra ngông cuồng, cô ta nói với vẻ tự cao tự đại: “Có nghe thấy chưa, xin lỗi!”
Bốp!
Mã Hải đột ngột giơ tay tát vào mặt của người phụ nữ ấy, hẳn tức giận gào rống: “Đồ đê tiện, tôi kêu cô xin lỗi, mau xin lỗi anh Sở!”
Sau khi nói dứt lời, không đợi người phụ nữ lẳng lơ ấy tỏ vẻ ngạc nhiên, Mã Hải đã quỳ sụp xuống trước mặt Sở Phàm:
“Anh Sở, em có mắt không tròng, không nên đắc tội anh, cầu xin anh giơ tay đánh khẽ, tha cho em một con đường sống...”
Hắn dập đầu ba cái, dán sát người xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy, ngoan ngoãn như một con chó.
“Anh, anh Hải, anh...”
Người phụ nữ lẳng lơ ấy há hốc miệng mồm, gương mặt cô ta toát ra vẻ ngạc nhiên.
Mấy chục tên lưu manh ở sau lưng cũng trố mắt, chúng há miệng to như có thể nhét vừa cả trái dừa.
Đường đường là giám đốc của hội thương mại Tứ Hải, cháu trai của Mã Minh Nguyên, thế mà bây giờ lại khom lưng uốn gối, quỳ trên mặt đất xin tha sao?
“Đồ khốn nạn, còn không dập đầu xin lỗi anh Sởi”
Mã Hải quát lên, khiến cho bọn chúng bừng tỉnh, chúng cũng không phải hạng ngu ngốc, có thể lăn lộn được trong ngành này thì tên nào tên nấy cũng rất khôn ranh, bây giờ chúng đã hiểu rõ ngay.
Chắc hẳn Sở Phàm là một ông lớn mà đến cả Mã Minh Nguyên cũng không phải đắc tội được, bọn chúng nào dám đụng đến anh!
Phịch phịch...
Người phụ nữ lẳng lơ và đám lưu manh đều quỳ xuống mặt đất, van nài xin tha: “Chúng em sai rồi, xin anh tha thứ...”
Sở Phàm nhìn đám người khom lưng uốn gối, hèn mọn như con sâu cái kiến trước mặt mình, trong lòng chẳng gợn lên một chút cảm xúc nào cả.