"Đậu Đậu, chân con có cảm giác rồi ư? Cảm nhận được cơn đau là tốt quá rồi!", Trình Mỹ Thi xúc động đến mức nói năng lộn xộn với nụ cười méo xệch trên môi.
Sở Phàm cũng chợt hiểu ra: "Tôi biết rồi, là do cảm xúc! Cơ thể của cậu bé hiện giờ quá yếu, không khống chế được cảm xúc nên chỉ cần khóc lên sẽ kích thích khiến máu di chuyển toàn thân, vì vậy mới có cảm giác..."
Anh bèn sinh lòng vui vẻ, công sức bỏ ra cuối cùng cũng không uổng phí.
"Sở Phàm, ý cậu là... Con của tôi được cứu rồi ư?", Dương Cang kích động hỏi.
"Vẫn chưa, cháu bé ráng chịu đựng thêm một chút", Sở Phàm đáp rồi lại dùng phương pháp "Khô Mộc Phùng Xuân" châm cứu khắp người Dương Đậu Đậu. Cậu bé tuy đau đớn khôn nguôi đến mức hai hàm răng đánh lập cập, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn kiên quyết bặm môi không rên lấy một tiếng. Trình Mỹ Thi nhìn mà đau xót không thôi.
'Không ngờ cậu bé hướng nội, tự ti này cũng là một chàng trai mạnh mẽ đấy', Sở Phàm thầm khen ngợi, tiếp tục châm cứu.
Một tiếng sau, anh rút dần những cây châm bạc khỏi người Đậu Đậu. Nhưng không để cậu bé kịp thở phào nhẹ nhõm, anh bỗng gằn giọng quát: "Dương Đậu Đậu, đứng lên!"
Advertisement
Đang trong thời kỳ mấu chốt, phải thừa thắng xông lên!
Dương Đậu Đậu ngây ra với gương mặt mịt mờ không biết làm sao. Dưới sự cổ vũ nhiệt tình của Đan Đan và Tiểu Hổ, cậu bé dùng hết sức mình chống hai tay lên, nâng đôi chân run rẩy dậy...
Huỵch!
Ầm!
Sau bốn, năm cú ngã liên tiếp, cậu bé nhìn về phía bố mẹ mình với gương mặt đáng thương, cầu xin giúp đỡ.
"Đừng giúp, phải để cháu tự đứng lên", tiếng quở nghiêm khắc của Sở Phàm khiến đôi vợ chồng đang muốn vươn tay giúp con dừng lại: "Dương Đậu Đậu, bố mẹ không thể giúp cháu cả đời, cháu phải tự dựa vào bản thân mình, chỉ có thể dựa vào bản thân mình".
Advertisement
"Bây giờ chính là bước đầu tiên để cháu trở lại cuộc sống, nếu là người thì hãy tự đứng lên bằng chính sức lực của mình đi!"
Gương mặt Dương Đậu Đậu đỏ bừng như thiêu đốt, cậu bé nghiến chặt răng, dùng hết sức bình sinh mà đứng lên.
Một lần, hai lần, mười lần, thậm chí không đếm được số lần nữa. Sau nửa tiếng giày vò, thân hình run rẩy của cậu bé cuối cùng cũng rời khỏi chiếc xe lăn bằng chính sức lực của mình!
Dương Đậu Đậu đã sớm mệt lả người, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng nụ cười trên gương mặt cậu là niềm tự hào và kiêu ngạo không kể xiết.
"Đậu Đậu! Con trai đáng thương của bố mẹ!"
"Con đứng lên được rồi!"
Vợ chồng Dương Cang và Trình Mỹ Thi ôm chầm Dương Đậu Đậu vào lòng mà khóc òa.
Năm năm kiên trì, năm năm đau khổ của họ cuối cùng cũng đã được đền đáp.
Vân Mộc Thanh cũng rơi nước mắt vì cảm động, một nụ cười yên lòng xuất hiện trên môi.
Sở Phàm thoăn thoắt viết mấy toa thuốc đưa cho Dương Cang: "Đây là thuốc điều dưỡng thân thể cho cháu, đây là phương pháp huấn luyện cho cháu về sau, chỉ cần kiên trì thì nhiều nhất là một năm sau, Đậu Đậu chắc chắn sẽ bình phục hoàn toàn".
Dương Cang và Trình Mỹ Thi nhận lấy toa thuốc, lập tức quỳ xuống dập đầu trước Sở Phàm và Vân Mộc Thanh.
"Sở Phàm, ân đức của cậu không lời nào có thể cảm tạ hết được. Cậu là ân nhân của cả nhà chúng tôi. Từ hôm nay trở đi, chỉ cần cậu có yêu cầu gì, Dương Cang tôi có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ chối!"
Sở Phàm vội đỡ họ dậy, lắc đầu: "Anh Dương không cần phải vậy".
"Tôi chỉ làm theo đúng trách nhiệm của mình thôi. Đậu Đậu có thể đứng lên phần lớn đều nhờ vào chính bản thân cháu", Sở Phàm xoa đầu cậu bé với vẻ ngợi khen: "Tuy bề ngoài cháu yếu ớt nhưng bên trong lại cứng rắn vô cùng, tính tình không chịu khuất phục, không chịu từ bỏ này chính là hạt giống tốt".
Với nội tâm bền bỉ kiên trì, gặp khó không nản của cậu bé, việc cậu có thể tự mình đứng lên hôm nay là điều nằm trong dự đoán của Sở Phàm.
Dương Đậu Đậu cúi đầu, toét miệng cười ngượng ngùng.
"Đậu Đậu, sau này lớn lên cháu muốn làm gì?", Sở Phàm tủm tỉm hỏi.
"Đi lính ạ", Dương Đậu Đậu không chút do dự trả lời như chém đinh chặt sắt, đôi mắt sáng ngời: "Cháu muốn lớn lên giống bố, giống chú, có thể bảo vệ nước nhà, trở thành anh hùng, thành người đàn ông có thể đầu đội trời chân đạp đất!"
Dương Cang cười to đầy tự hào, Trình Mỹ Thi cũng lộ ra một nụ cười kiêu ngạo.
Sở Phàm yên tâm mỉm cười. Giờ phút này anh không ngờ rằng cậu bé mà anh tiện tay cứu giúp sau này sẽ gặt hái được thành tựu huy hoàng thế nào.
Hai mươi năm sau, trong một trận chiến được gọi là "Đại Nạn", có một vị tướng trẻ tuổi dấy binh nơi biên giới Trường Thành. Chỉ với đội ngũ chưa đến tám trăm người, đứng trước thế tấn công như vũ bão từ đại quân hai mươi nghìn quân của phe địch, họ đã tử thủ Trường Thành suốt bảy ngày bảy đêm.
Đêm ấy, khói lửa cuồn cuộn che lấp bầu trời. Đêm ấy, máu tươi nhuộm đỏ hơn chín mươi nghìn dặm Trường Thành.
Đêm ấy, tám trăm người lĩnh sừng sững như tường đồng, nhọn hoắt như mũi giáo, vững vàng như đá tảng, kiên trì đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Đêm ấy, câu nói "Thân làm trai thà đánh để chết, tuyệt đối không quỳ để sống" của chàng trai trẻ khiến thế giới phải khiếp sợ, kẻ địch phải ngả mũ kính phục.
Năm ấy, anh chỉ vừa tròn hai mươi lăm tuổi, nhận lệnh giữa lúc lâm nguy, dẫn ba trăm nghìn quân trấn thủ biên giới, trở thành vị Đại tướng bốn sao thứ tư trong lịch sử Đông Hoa!
Ngày ấy, anh không màng đến thân phận cao quý sau khi được thăng chức của mình, chắp tay bái lạy về hướng Tây Dã với đôi mắt rưng rưng: "Thưa chú, hai mươi năm qua, đôi chân của Dương Đậu Đậu cháu chưa từng quỳ xuống. Trước kia không quỳ, về sau cũng tuyệt đối không quỳ!"
"Chú đã ban cho cháu cuộc sống mới, cháu sẽ đội trời đạp đất, trở thành anh hùng thật thụ!"
...
Tất nhiên đây là những chuyện để về sau hãy nói.
"Sở Phàm, bệnh của Đậu Đậu đã khỏi rồi, chúng ta cũng đã chơi đủ, ngày mai khởi hành về nhà thôi", Vân Mộc Thanh lên tiếng, trong giọng nói có chút lo âu. Dù sao sáng nay Sở Phàm đã đánh cả bà chủ Triệu Thu của khu biệt thự này, bây giờ họ vẫn còn đang ở trên địa bàn của người ta, cô sợ đêm dài lắm mộng.
Sở Phàm cũng gật đầu đồng ý.
"Được, chúng ta cùng về nhà, không ở lại nơi phiền phức này nữa", Dương Cang hào sảng cười, choàng lấy vai Sở Phàm: "Về đến Giang Lăng rồi, anh em ta cùng uống một bữa với nhau, không say không về, ha ha ha".
Trình Mỹ Thi bật cười, mắng yêu một câu "Xem anh kìa".
"Muốn đi hả? Đâu có dễ như vậy! Chúng mày có bao nhiêu thì ở lại hết bấy nhiêu cho tao!"
Đúng lúc ấy, một giọng nữ chát chúa chợt quát lên từ bên ngoài.
Soạt soạt soạt!
Hơn ba mươi tên côn đồ nhanh chóng bao vây lấy họ. Tên nào tên nấy đều sở hữu gương mặt bặm trợn độc ác, cầm trên tay hung khí như dao phay, ống thép, búa.
Vân Mộc Thanh và Trình Mỹ Thi biến sắc. Đồng tử Sở Phàm co lại, cười khẩy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!