Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Sở Phàm vừa tết tóc cho con gái vừa nói hờ hững, thái độ thản nhiên như thể chẳng hề để ý một chút nào: “Chỉ là người đại diện mà thôi, thay là được, ông không cần tự trách”.

Chỉ là một câu nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến cho Mã Minh Nguyên sợ đến mức mất cả hồn vía…

Chắc chắc không phải là Sở Phàm rộng lượng tha thứ mà là anh đang cảnh cáo ông ta, ‘tôi có thể thay một người đại diện như Thẩm Thiên thì cũng có thể thay ông!’

Mặc dù Thẩm Thiên kém xa Mã Minh Nguyên, thế nhưng trong mắt Sở Phàm, bọn họ cũng chỉ cùng một hạng người, là đàn em thay anh làm việc mà thôi!

Ông ta không dám quên vị trí của mình nằm ở đâu.

“Anh Sở dạy phải lắm, Mã Minh Nguyên xin khắc ghi trong lòng!”, Mã Minh Nguyên khom lưng, ông ta đảm bảo: “Anh yên tâm, chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu”.

“Hy vọng là thế”.

Sở Phàm chỉ gật đầu rồi ôm con gái lên xe, phóng đi vun vút…

Những mối tâm sự ngổn ngang trong lòng Mã Minh Nguyên, ông ta toát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm tự nói với mình: “Nguy hiểm quá, xem ra sau này thật sự không thể bất cẩn nữa”.

Hai chiếc xe của Sở Phàm và Dương Cang đi cùng với nhau, ở lại khu phong cảnh Cửu Hoa chơi thêm hai ngày, ban ngày đi leo núi, ngắm phong cảnh, ban đêm cắm trại nướng thịt, uống rượu thỏa thích.

Không còn hạng tiểu nhân như Tưởng Bình Quang, không còn bị ràng buộc bởi các quy tắc của cô giáo La, đây mới là chuyên du lịch tự do, thoải mái thật sự.

Đan Đan và các bạn cũng đùa chơi với nhau, mấy đứa trẻ vui vẻ vô cùng, Dương Đậu Đậu đã có thể đứng dậy, mặc dù bước đi còn chưa vững vàng, thường hay bị té, thế nhưng cậu bé lại chẳng than đau câu nào, đôi mắt to tròn luôn sáng bừng hy vọng…

“Cậu em Sở, qua hòn núi trước mặt là đến Giang Lăng rồi, chúng ta phải chia xa mỗi người một ngả”, Dương Cang bùi ngùi xúc động, trong chuyến đi này, anh ấy đã quen với anh Sở có danh tiếng lẫy lừng, đồng thời cũng là cậu em Sở Phàm hào sảng nghĩa khí, luôn bênh vực lẽ phải.

“Sau này nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ cùng nhau uống một bữa thỏa thích, không say không về”, Sở Phàm cười cười, anh ôm Dương Cang thật chặt.

Đan Đan và Tiểu Hổ cũng lưu luyến nó lời tạm biệt với Dương Đậu Đậu, mấy đứa trẻ bí mật nói gì đó với nhau, không biết đã len lén ước hẹn điều gì.

“Cháu đi đây, tạm biệt chú”.

“Sở Phàm, Mộc Thanh, có thời gian rảnh thì đến chơi nhé”.

Trình Mỹ Thi tiễn gia đình Sở Phàm về, trong lòng thấy trống rỗng, mặc dù hai gia đình mới quen biết nhau trong thời gian ngắn ngủi nhưng lại cảm thấy cứ như đã quen biết nhau cả nửa đời người.

Có thể đây chính là tri kỷ khó cầu.

“Mẹ ơi, bố ơi, chú Sở Phàm tặng cho con một món quà nè”, Dương Đậu Đậu cầm một vật bằng kim loại trông giống như tấm lệnh bài trong bàn tay nhỏ nhắn, trên mặt sắt có khắc hình rồng thần bay lượn, sinh động như thật.

Đôi mắt cậu bé đong đầy vẻ tò mò.

“Nói là đợi đến khi con lớn đi tòng quân thì thứ này sẽ có ích cho con”.

“Cái tên Sở Phàm này chém gió lớn ghê thật, cho dù quyền thế của ‘anh Sở’ có lớn hơn đi chăng nữa cũng khó lòng chen chân vào quân đội”, Dương Cang cười ha hả, anh ấy nói một cách tự hào:

“Bố của con là lính đặc chủng, đã từng làm đại đội trưởng đội Cảnh vệ của sư đoàn trưởng. Xét về lý lịch, Sở Phàm còn phải gọi bố một tiếng “tiểu đội trưởng” nữa đấy, lời nói của cậu ta có trọng lượng hơn bố à?”

“Để bố xem xem cậu ta có thể tặng cho con thứ gì”.

Lúc Trình Mỹ Thi bực bội lườm anh ấy, Dương Cang vừa cười ha hả vừa cầm tấm ‘lệnh bài sắt’ trong tay Dương Đậu Đậu, mới chỉ nhìn thoáng qua mà anh ấy lập tức run rẩy, ánh mắt rừng rực kích động, suýt nữa đã ngã đập mông xuống đất…

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận