Phương Trung nghiến răng, gương mặt toát ra vẻ tức giận và nhục nhã…
“Xem ra người mà anh tìm được không đủ cho tôi đạp…”
Sở Phàm vừa đặt quân cờ xuống vừa nói hờ hững với Phương Trung: “Tiếp tục kêu người khác đến đây đi”.
Tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều không khỏi co rút khóe môi…
Anh, anh muốn chà đạp đối phương đến chết đây mà!
“Anh, anh Sở…”
Đường Luân đứng dậy, sau khi biết được thân phận đáng sợ của Sở Phàm, ông ta không hề dám bất kính với anh một chút nào, chỉ ấp a ấp úng: “Còn tiếp tục làm lớn chuyện nữa thì sợ rằng đến cụ nhà họ Phương cũng bị gọi ra mất, đến khi ấy khó lòng thu xếp ổn thỏa được lắm, bởi thế hay là…”
Sở Phàm lạnh giọng mà nói: “Thế thì tốt, vừa đúng lúc tôi muốn hỏi Phương Chấn Khang xem sao ông ta lại dạy ra được đứa cháu như thế này, cướp dân nữ, ép hôn, còn ức hiếp gia đình nhà người ta? Xem quốc pháp như vật trang trí sao”.
Đường Luân sợ đến mức chân mềm nhũn cả ra, suýt nữa đã đập mông xuống đất.
Sắc mặt người nhà họ Đường cũng trắng bệch…
Không ngờ Sở Phàm, Sở Phàm lại muốn đối đầu với cụ nhà họ Phương? Thế, thế chẳng phải sẽ thay đổi trời sao!
Thân phận của cụ ta cao quý đến mức nào, quyền lực ngút trời đến đâu? Ở Giang Bắc, cụ ta chính là bá chủ nói một không hai.
Chứ bằng không, Phương Trung cũng sẽ không hung hăng ngang ngược như thế…
Ánh mắt Đường Miên Miên lấp lánh, đong đầy vẻ kích động, cô cắn môi, nói khe khẽ với Sở Phàm: “Cũng ổn rồi, hay là thôi đi vậy, tôi không muốn làm lớn chuyện đâu”.
Cô rất lo lắng và căng thẳng, mặc dù hôm nay Sở Phàm đã mang lại niềm vui bất ngờ cho mình, thế nhưng cô rất am hiểu sự đáng sợ và hùng mạnh của nhà họ Phương, làm sao Sở Phàm có thể đối đầu với bọn họ được?
Cô không muốn vì mình mà Sở Phàm gặp nguy hiểm.
Sở Phàm nắm tay Đường Miên Miên, vừa mát mẻ lại vừa mềm mại, anh cười nhẹ: “Học trò ngoan, cô lương thiện quá rồi đấy”.
“Nhưng đối với những kẻ gian ác, lương thiện không có ích lợi gì cả, hơn nữa chỉ khiến cho bọn chúng càng thêm ngang ngược mà thôi!”
“Cách duy nhất để đối phó với bọn chúng là đạp, đạp cho chúng thật đau, đạp đến khi chúng sợ, đạp đến khi lòng dạ bọn chúng kinh hãi, không còn dám xem thường cô nữa”.
Sau khi nói dứt lời, Sở Phàm dồn sức vào chân phải, Phương Trung nằm trên mặt đất kêu gào thê thảm, anh ta luôn miệng xin tha, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi.
Đường Miên Miên trầm ngâm vài giây rồi gật đầu: “Tôi nghe lời anh”.
“Đừng sợ, hôm nay tôi sẽ giải quyết rắc rối cho cô, không ai đụng đến một cọng tóc của cô được đâu”, Sở Phàm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của người đẹp, giọng nói của anh rất kiên định.
Đường Miên Miên không khỏi đỏ mặt, cô gật đầu.
La Cường túm lấy Phương Trung ở dưới mặt đất dậy, cậu ta cười khẩy nói: “Tiếp tục gọi người đi, nhớ cho rõ, phải nặng kí một chút thì đạp mới sướng”.
Phương Trung ấp ủ cả vạn câu mắng chửi trong lòng, sau khi im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh ta mới gọi điện: “Bố ơi, cứu con với, hu hu…”
Cả nhà họ Đường rùng mình sợ hãi, còn Sở Phàm chỉ tỏ vẻ hứng thú.
Rốt cuộc thì người nhà họ Phương cũng đã đến.
Nửa tiếng sau.
“Rừm…”
Những tiếng động cơ xe như tiếng quái thú gầm rú, mắt thường có thể nhìn thấy được mười bốn, mười lăm chiếc xe tải trông có vẻ đầy khí phách chạy về phía này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!