Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Không đợi Vân Mộc Thanh thốt lên một tiếng vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, Đan Đan đã nhảy xuống xe, cô bé mừng rỡ sà vào lòng Sở Phàm, nũng nịu với vẻ tủi thân:

“Hu hu, bố ơi, Đan Đan vừa mới mơ thấy bố lại đi rồi, bố, bố đừng bỏ Đan Đan có được không”.

Sở Phàm mềm lòng, trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh được của anh lại gợn sóng.

Vân Mộc Thanh sợ hết hồn, cô lúng túng tay chân.

“Đan Đan, con nhận nhầm người rồi, đây là chú Sở Phàm của con mà, không phải là bố!”

Khi nãy ở trên xe, Đan Đan luôn nói mớ, gọi Sở Phàm là “bố, Vân Mộc Thanh nghe thấy thế mà chua chát và buồn bã vô cùng.

Nhưng cũng chỉ cảm thấy cô bé nhớ bố mình quá, đầu óc không tỉnh táo nên nhất thời nhận sai người mà thôi. Nhưng cô không ngờ rẵng Đan Đan thật sự coi Sở Phàm là bố của mình!

Làm sao có thể như thế được!

Vân Mộc Thanh vừa sốt ruột lại vừa ngại ngùng, gương mặt của cô đỏ bừng, muốn ôm Đan Đan về: “Đan Đan, không được nói đùa với chú Sở Phàm nữa, mau, chúng ta về nhà

“Con nhận nhầm người rồi, chú ấy không phải là bố của

con".

“Không đúng, đây chính là bố của Đan Đan, Đan Đan có thể cảm nhận được hương vị thân quen trên người bố”, Đan Đan ôm ghì cổ Sở Phàm không chịu buông tay, cô bé bĩu môi rồi nói tiếp: “Kể từ lúc mới gặp nhau lần đầu là Đan Đan đã cảm nhận được thế rồi, khi nãy Đan Đan gặp nguy hiểm, bố vừa xuất hiện đã đấm bay chiếc ô tô, cứu Đan Đan”.

“Mẹ ơi, không phải mẹ nói bố là anh hùng, là siêu nhân, nhất định sẽ xuất hiện vào lúc Đan Đan gặp nguy hiểm sao, lẽ nào mẹ luôn lừa Đan Đan à?”

'Vân Mộc Thanh vừa đau lòng lại vừa ngại ngùng, đôi mắt cô đỏ gay, trong lúc nhất thời lại chẳng biết phải giải thích thế nào với cô con gái ngây thơ của mình nữa.

“Mẹ ơi, mẹ để cho chú Sở Phàm làm bố của Đan Đan đi, để chú ở lại bên cạnh Đan Đan đi”, Đan Đan chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, cô bé bĩu môi tủi thân, trông đáng thương vô cùng, những giọt nước mắt rơi lã chã.

Cô bé vẫn ôm ghì cổ Sở Phàm, khóc lóc thảm thiết vô cùng: “Mấy bạn trong nhà trẻ đều có bố, chỉ có mình Đan Đan là không có mà thôi, bọn họ đều nói con là con hoang...”

“Đan Đan không phải là con hoang, bố của Đan Đan đã về rồi, mẹ, mẹ đừng cướp bố của Đan Đan, đừng để bố đi nữa có được không..."

“Đan Đan muốn có một người bố, xin mẹ đó...”

Lòng Sở Phàm cuộn sóng, đôi mắt anh ưng ửng đỏ, không biết vì huyết mạch tương liên hay là vì sự ngây thơ trong sáng của đứa trẻ, bây giờ anh muốn ôm cô bé trông như. búp bê sứ này vào lòng, chẳng muốn xa nhau nữa.

“Đan Đan, xin lỗi, xin lỗi...”

Vân Mộc Thanh cầm lòng không đậu, những giọt nước mắt nóng hổi của cô tuôn trào.

Năm năm nương tựa vào nhau, không có ai hiểu rõ những lời phỉ báng và chỉ trích hai mẹ con hơn cô.

Cũng không có ai hiểu được sự khao khát và trông chờ tình thương của bố và tình thân của của con gái hơn cô.

Năm năm nay, cô liều mạng kiếm tiền, liều mạng dùng những cách khác để bù đắp cho con, dùng lời nói dối để duy trì nỗi nhớ nhung và hy vọng mà con gái dành cho bố.

Nhưng rốt cuộc thì cô cũng không thể cho con gái thứ nó cần.

Vân Mộc Thanh lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của mình, cô tự nhủ với lòng mình phải thật kiên cường, thật dũng cảm, cô nghẹn ngào: “Đan Đan, xin lỗi, mẹ đã gạt con, thực ra...”

Vân Mộc Thanh muốn nói hết sự thật cho con gái biết, cho dù Đan Đan đau lòng, cho dù con gái hận mình vẫn sẽ tốt hơn để con bé ngây ngốc chờ đợi mãi, rồi sẽ có một ngày con bé hiểu được nỗi khổ tâm của mình.

“Thực ra mẹ đang giận bố, bây giờ mẹ đã tha thứ cho bố

rồi”.

Vào lúc này, đột nhiên Sở Phàm, người luôn giữ im lặng, cất tiếng nói, khiến cho ánh mắt Vân Mộc Thanh trở nên phức tạp và ngạc nhiên, cô sững sờ.

“Bắt đầu từ ngày hôm nay, bố sẽ ở bên cạnh Đan Đan vĩnh viễn, bố sẽ nhìn con trưởng thành, đi học, kết hôn, lập gia đình chúng ta là người nhà, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa”.

Sở Phàm lau sạch sẽ gương mặt lem luốc con gái, ánh mắt anh rất dịu dàng: “Đan Đan, bố về rồi”.

“Thật sao? Bố, mẹ, hai người không có gạt Đan Đan đấy chứ?”, ánh mắt của Đan Đan chất chứa đầy vẻ trông chờ và ngây ngô, cùng với niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Vân Mộc Thanh quay sang nhìn Sở Phàm, cô hiểu rõ Sở. Phàm muốn giúp cô nói dối đến cùng, lòng cô rất đỗi chua xót và cảm động.

Đến một người xa lạ như Sở Phàm cũng muốn đeo lớp mặt nạ, đóng vai 'bố' trong mắt con bé.

Một người mẹ ruột như cô làm sao có thể nhẫn tâm phá tan đi giấc mộng của đứa trẻ thơ bốn tuổi được kia chứ.

“Thật, thật đó. Bố về rồi, bố sẽ không bỏ Đan Đan mà đi nữa đâu”.

“Ngoäc tay đi!", Đan Đan chìa bàn tay mũm mĩm của mình ra, cô bé cười rạng rỡ.

Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều duỗi ngón tay út, ánh trăng sáng trong, ba người họ tay lớn nắm tay nhỏ, cầm chặt bên nhau, vừa ấm áp lại vừa lãng mạn.

“Một khi ngoäc tay thì trắm năm không được thay đổi!"

Nhấn Mở Bình Luận