Đầu gối của Phương Trung vốn còn đang bị thương, lúc này một đạo khí kình của Sở Phàm lại cứ thế bóp nát xương đầu gối của anh ta, có thể tưởng tượng được nó đau đớn đến mức nào…
Phương Trung kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, ôm chân lăn lộn dưới đất, đau đớn đến mức nước mắt nước mũi đầm đìa.
Ánh mắt Đường Miên Miên vô cùng phức tạp, vừa cảm động vừa vui mừng, cô hiểu Sở Phàm là đang đòi lại công bằng cho mình, báo lại thù một roi của Phương Vũ Lăng khi nãy.
“Con trai!”, Phương Vũ Lăng kêu lên một tiếng, nhìn Sở Phàm với ánh mắt u ám, vô cùng tức giận.
Ông ta hoàn toàn không ngờ Sở Phàm lại kiêu ngạo như thế, đám đánh gãy chân con trai ông ta trước mặt ông ta?
Chuyện này như một cái tát vang dội vả lên mặt ông ta, vô cùng đau đớn.
“Giỏi lắm, cậu đúng là to gan, nếu cậu đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa”.
Phương Vũ Lăng cũng là một người nóng tính, bị leo lên đầu thế này rồi, ai mà nhịn được nữa?
Ông ta vung bàn tay to, trực tiếp ra lệnh: “Tất cả có mặt, tiến lên bắt tội phạm cho tôi, ai dám ngăn cản người thi hành công vụ thì lập tức bắn chết, giết không tha!”
“Vâng!”
Cạch cạch cạch…
Advertisement
Tiếng đạn lên nòng vang lên, mấy nghìn binh lính xông tới, khí thế cuồn cuộn.
Đám con cháu của nhà họ Đường sợ tới mức tè ra quần, không ngừng kêu la.
Sở Phàm chỉ nhìn thoáng qua, La Cường sải bước tiến lên, dáng người như tháp sắt chặn trước mặt Sở Phàm như một pho tượng kim cương hộ pháp vậy.
Đường Việt Quân cũng đập bàn, nổi trận lôi đình đứng dậy quát: “Phương Vũ Lăng, cậu muốn tạo phản sao?”
“Ông đây là tướng quân của Đông Hoa, cậu một không có lệnh bắt, hai không có chứng cứ đã tự tiện dẫn binh bao vây nhà tôi, cậu muốn làm gì? Ai cho cậu cái quyền đó, ai cho cậu lá gan đó hả!”
Khác với việc Phương Trung cướp dâu trước đó, điều động quân đội là một vấn đề khác rồi.
Dù sao Đường Việt Quân cũng là tướng quân của quân đội, tuy đã về hưu nhiều năm, không có thực quyền, nhưng cụ ấy đại diện cho mặt mũi của quân đội.
Advertisement
Phương Vũ Lăng không có bất cứ giấu tờ gì, tự ý điều động binh lính với một tướng quân, chuyện này đã phạm vào điều tối kỵ, vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có thể xử lý với tội phản quốc, bắn chết ngay tại chỗ!
Đối mặt với vẻ hùng hổ của Đường Việt Quân, rất rõ ràng Phương Vũ Lăng đã sớm có chuẩn bị, ông ta cười khẩy một tiếng: “Đường Việt Quân, ông đúng là cáo già, tôi suýt chút đã thua trong tay ông rồi, cũng may ông đây đã có chuẩn bị từ trước!”
Ông ta chỉnh áo mũ, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghiêm túc mà vang vọng: “Người đâu, mời ‘Long giới hộ quốc’ của cụ ông ra đây!”
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi!
Đường Việt Quân vô cùng khó tin, cộp cộp cộp liên tục lùi về sau bốn năm bước, trợn mắt há mồm…
“Long giới hộ quốc” chính là huân chương bốn quân khu lớn của quân đội cùng nhau trao tặng, là tượng trưng vinh dự nhất của người làm quân nhân!
Cũng như tên của nó, mỗi người có được “Long giới hộ quốc” đều là chiến tướng có một không hai thời bấy giờ, danh tiếng lẫy lừng, vô cùng oai phong!
Người có được Long giới như thống soái tam quân tự đến vậy, có thể tiền trảm hậu tấu!
Đến tận bây giờ mới chỉ có mười “Long giới hộ quốc” được phát ra, chỉ có ba người đạt được, cụ nhà họ Phương vừa khéo là một người trong số đó.
Bây giờ, nhà họ Phương vì bảo vệ Phương Trung mà lấy ra cả “Long giới hộ quốc”, chuyện này thật sự vượt ngoài dự đoán của Đường Việt Quân.
“Đó… Đó là ‘Long giới hộ quốc” được xem như thượng phương bảo kiếm đó, trời ạ, ngay cả bảo bối này mà nhà họ Phương cũng lấy ra, vậy… chúng ta có còn đường sống không?”, con cháu của nhà họ Đường bàn tán xôn xao.
Phương Trung lại rất vui vẻ, gào lên: “Ha ha, đúng là ông nội hiểu con nhất, ngay cả ‘Long giới hộ quốc’ cũng lấy ra, các người chết chắc rồi, tất cả đều chết hết đi!”
Sắc mặt Đường Miên Miên vô cùng khó coi, bàn tay lạnh lẽo, Đường Phùng cũng thở hổn hển, vẻ mặt hốt hoảng.
Sở Phàm hơi dời mắt, cảm thấy khá thú vị nhìn sang…
“Ha hả, trước khi chết có thể một lần được nhìn thấy bảo vật quốc gia trong lời đồn, cũng coi như các người chết được nhắm mắt”, Phương Vũ Lăng kiêu ngạo hống hách vung bàn tay to:
“Mời ‘Long giới hộ quốc’!”
‘Cộp cộp cộp…’
Mọi người nín thở tập trung, vô cùng chăm chú.
Bốn binh lính tạo thành một hàng bước thẳng, vô cùng nghiêm túc sùng bái bưng một hộp gấm đi tới.
Trong hộp gỗ tử đằng được điêu khắc trong vừa tinh xảo vừa quý giá kia là một chiếc nhẫn nằm yên, cả người mang màu máu, tạo hình cổ xưa, bên trên là một con rồng giương nanh múa vuốt, vô cùng khí thế, mang theo khí phách kiên cường và giàu lòng hi sinh của quân nhân!
Dưới ánh mắt trời chiếu rọi, con rồng to lớn kia như sống lại, gào thét bay lên trời, hào quang vạn trượng, vô cùng khí phách!
Trong tai mọi người như đều nghe thấy tiếng rồng ngâm.
Quá rực rỡ, quá chấn động…
Đây chính là vinh dự cao nhất, phải lập được chiến công không tầm thường mới có thể có được đó!
“Quân đội có lệnh, người nhìn thấy Long giới như gặp thống soái cao nhất tam quân, quan văn xuống kiệu, võ tướng xuống người, dân chúng bình thường phải qua quỳ chín khấu bái chào, người không làm theo, xử theo luật khinh nhờn quân uy, giết không tha!”
Phương Vũ Lăng nâng chiếc Long giới kia lên cao, kiêu ngạo chỉ vào mấy người Đường Việt Quân và Sở Phàm quát to một tiếng: “Các người còn không mau bái chào đi?”
Đường Việt Quân không khỏi hoảng hốt, trong lòng như dời sống lấp biển đấu tranh một lúc, cuối cùng vén áo quỳ một gối xuống bái lạy.
Sắc mặt của mấy người Đường Luân, Đường Phùng, Đường Miên Miên phức tạp bái chào theo.
Hơn một trăm người trên dưới nhà họ Đường đều quỳ xuống…
Nụ cười trên mặt Phương Vũ Lăng ngày càng tươi, nhìn đám người quỳ rạp dưới đất, trong lòng dâng lên cảm giác hư vinh, vô cùng kiêu ngạo.
Đây chính là quyền lực, là địa vị!
Cụ nhà họ Phương không cần làm gì, chỉ cần phái người đưa một thứ đến đã khiến nhà họ Đường giàu nhất Giang Lăng phải quỳ xuống.
“Bố, anh ta, anh ta…”
Mà vào lúc Phương Vũ Lăng vô cùng kiêu ngạo, Phương Trung đột nhiên nhắc nhở một câu, giọng điệu tràn đầy khó chịu và căm tức.
Hả?
Phương Vũ Lăng nhướng mày, lúc này mới phát hiện Sở Phàm vẫn ngang nhiên ngồi đó, nhẹ nhàng, thờ ơ.
Giống như… Không, anh là hoàn toàn xem thường Phương Vũ Lăng, xem thường “Long giới hộ quốc” của cụ nhà họ Phương.
“Láo xược! Thấy Long giới như thấy thống soái tam quân, cậu dám không quỳ không bái, cậu là muốn tạo phản sao?”, Phương Vũ Lăng lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào Sở Phàm mắng.
Đường Việt Quân biến sắc, lúc đang nghĩ có nên khuyên Sở Phàm tạm thời cúi đầu không, anh lại nhẹ nhàng nói một câu: “Một thứ rách nát thế này cũng xứng để tôi quỳ lạy sao?”
Xung quanh lập tức hoảng sợ xôn xao.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đờ đẫn, vẻ mặt hoảng hốt.
Đây chính là “Long giới hộ quốc”, là vinh dự cao nhất của quân nhân, tồn tại tương đương với thượng phương bảo kiếm.
Vào miệng anh lại trở thành một “thứ rách nát”?
Kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức nào chứ…
Ánh mắt Phương Vũ Lăng dữ tợn, hưng phấn la lên: “Sở Phàm, cậu dám bất kính với Long giới, khinh thường quân uy, phải giết chết, người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi, dám phản kháng thì bắn chết ngay tại chỗ!”
Phương Trung bị sỉ nhục cả ngày chỉ đợi đến lúc này thôi, anh ta cũng khoa tay múa chân vui vẻ gào lên theo: “Giết chết anh ta, bắn chết anh ta cho tôi…”
Cạch cạch…
Hơn một trăm binh lính hùng hổ trực tiếp lên nòng, đi thẳng về phía Sở Phàm.
Sở Phàm châm chọc nhìn thoáng qua mấy người Phương Vũ Lăng, anh cười đáp: “Cái thứ bình thường thế này mà các người còn coi như bảo bối? Nhàm chán”.
Anh tiện tay ném ra, một thứ kim loại sáng bóng lập tức bay ra ngoài.
Phương Vũ Lăng còn tưởng rằng là ám khí gì, biến sắc, liên tục lùi về sau.
“Keng keng keng…”
Tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên, chừng một phút trôi qua, cuối cùng dừng lại, Phương Vũ Lăng nhíu mày nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt một cái lập tức kinh hãi, khó tin giật mình kêu lên:
“Long… Long giới hộ quốc?”
“Sao có thể, sao cậu cũng có Long giới được?”
Mấy người Đường Việt Quân đều trợn mắt há mồm nhìn về phía Sở Phàm.
“Không tin à? Vẫn còn nữa đây”, Sở Phàm hờ hững nói, tay phải đập lên bàn.
Keng…
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!