“Cậu Phương, cậu…”
Thấy Phương Mẫn hổ thẹn bỏ đi, Lý Phương Cát vội gọi hắn lại nhưng không kịp, bà ta tức giận mắng Sở Phàm: “Khốn nạn, cậu đúng là sao chổi, cậu có biết tôi đã tốn biết bao công sức mới có thể móc nối quan hệ với cậu Phương không? Bây giờ đều bị cậu phá hỏng hết rồi!”
“Nếu làm hỏng chuyện tốt của tôi thì tôi và cậu chưa xong đâu”, Lý Thu Linh cũng quát.
Sở Phàm chỉ mỉm cười, anh lười để ý đến bọn họ.
Vân Mộc Thanh không khỏi tức giận lên tiếng: “Mẹ, dì, do cuộc sống không đứng đắn của Phương Mẫn nên anh ta mới bị bệnh đấy chứ. Sở Phàm chỉ vạch trần anh ta thôi, sao hai người lại trách anh ấy?”
“Nếu phải nói thì hai người nên cảm ơn anh ấy mới phải. Nếu không có anh ấy thì rất có thể hai người đã bị Phương Mẫn lây bệnh rồi”.
Nghĩ đến căn bệnh quái ác đó, mấy người Lý Thu Linh nổi hết cả da gà nhưng vẫn tức giận không thôi: “Vớ vẩn, cậu Phương là cậu chủ nhà giàu, thân phận cao quý, sao lại mắc căn bệnh đó được chứ? Chắc chắn là do Sở Phàm cố ý vu khống cho người ta!”
Advertisement
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu vì thế mà chọc giận cậu Phương làm liên lụy đến bọn tôi thì tôi sẽ liều mạng với cậu”.
Lý Thu Minh hàm hồ nói, sau đó chạy theo hướng Phương Mẫn bỏ đi.
Mẹ con Lý Phương Cát cũng chán ghét lẩm bẩm “xui xẻo” rồi rời đi.
Ngược lại Sở Phàm cảm thấy không sao cả, anh lười biếng vươn tay cầm ly rượu lên: “Đi hết rồi à? Cuối cùng tai mình cũng được yên tĩnh”.
Vân Mộc Thanh dời tầm mắt nhìn Sở Phàm, khẽ nói: “Có phải bệnh của Phương Mẫn là do anh động tay động chân không?”
Advertisement
Dù Phương Mẫn thật sự mặc bệnh hoa liễu gì đó nhưng không thể nói phát tác là phát tác, chuyện này cũng đột ngột quá. Sau khi nghĩ kỹ lại cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sở Phàm đáp: “Bệnh của anh ta là do anh ta tự chuốc lấy, tôi chẳng qua chỉ bỏ vào rượu của anh ta chút đồ để bệnh của anh ta phát tác nhanh hơn thôi”.
Phương Mẫn này dám có ý với người phụ nữ của mình, Sở Phàm sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy được.
Vân Mộc Thanh mím môi cười: “Anh thật xấu xa”.
Sau đó cô ngẩng đầu lên nói tiếp: “Nhưng tôi thích”.
Phương Mẫn bẽ mặt giữa đám đông, hoảng hốt bỏ chạy, điều này khiến Vân Mộc Thanh cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.
Cô là người, không phải là đồ vật để người khác mua bán thực hiện giao dịch, tùy tiện kết thông gia.
Sở Phàm uống cạn ly rượu vang, sau đó làm một động tác mời nói: “Thấy em vui như vậy, có thể mời em nhảy cùng tôi không?”
Vân Mộc Thanh sửng sốt, nhìn mấy cặp đôi thân mật ôm nhau khiêu vũ theo nhạc trong bữa tiệc, cô hơi ngượng ngùng.
“Tôi, tôi không biết nhảy”.
Quan trọng là hành động giữa hai người đang nhảy quá thân mật, quá ấm áp khiến cô cảm thấy mơ hồ.
“Không sao, tôi dạy em”.
Sở Phàm nói rồi bá đạo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, mềm mại của cô, nắm chặt lấy bàn tay trắng ngần bắt đầu nhảy.
Cảm nhận được hơi thở riêng biệt và lồng ngực nóng hổi của người đàn ông, bàn tay to đặt ở eo, thi thoảng đồi núi cao trước ngực khẽ chạm vào khiến mặt Vân Mộc Thanh đỏ bừng, ánh mắt hơi mờ mịt nhưng lại si mê vào đó, cảm nhận được sự quyến rũ khác biệt.
Lúc đầu, động tác của Vân Mộc Thanh hơi gượng gạo thường giẫm vào chân Sở Phàm, thậm chí không cẩn thận trượt chân ngã vào lòng anh.
Nhưng cô cũng là người phụ nữ thông minh, dưới sự chỉ dẫn của Sở Phàm, chưa đến mười phút sau, cô đã nắm vững được quy luật bước nhảy. Sau đó càng lúc càng thành thạo, động tác càng phóng khoáng tuyệt đẹp.
Tiếng vĩ cầm du dương và da diết, ánh đèn ấm áp lãng mạn, dáng vẻ trai tài gái sắc của Sở Phàm và Vân Mộc Thanh cứ như nghệ sĩ múa có nhiều năm kinh nghiệm thu hút không ít ánh mắt của những người ở đó, có người vỗ tay khích lệ, ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ và tán dương.
Điều này khiến gương mặt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh càng đỏ bừng, ngoài ngượng ngùng, cô cảm thấy rất vui và kiêu ngạo.
Không có người phụ nữ nào không mong mình trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, dĩ nhiên cô cũng vậy.
Lúc này, trong một góc ở sảnh tiệc, Phương Mẫn vừa ra khỏi nhà vệ sinh trừng mắt nhìn tất cả mọi chuyện, sắc mặt hắn càng trở nên u ám đến đáng sợ, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác khiến các khách mời cảm thấy sợ hãi, vội vàng đứng cách xa hắn.
“Khốn kiếp!”
Phương Mẫn nhìn chằm chằm Sở Phàm, nghiến răng nghiến lợi mắng. Tên khốn này không chỉ làm hắn bẽ mặt trước mọi người mà còn phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Bây giờ lại còn ôm ấp thân mật khiêu vũ với người phụ nữ hắn chọn?
Phương Mẫn cảm thấy như bị vả vài cái, mặt cũng sưng vù lên, từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa từng tức giận đến vậy.
Vốn dĩ hắn đang chờ thời cơ để trả thù, dù sao bữa tiệc này cũng do Phương Trung tổ chức. Hắn phải suy xét đến thể diện của cậu cả nhà họ Phương nhưng bây giờ hắn không thể chịu được nữa.
Mối thù này nhất định phải trả, phải trả thù ngay bây giờ, hơn nữa còn phải trả gấp đôi, hắn muốn khiến tên khốn đó phải trả giá!
“Tóc đỏ, cậu lại đây, có một tên tạp chủng đắc tội với tôi, cậu giúp tôi giải quyết anh ta… Nhớ kỹ, phải giải quyết gọn lẹ trước khi cậu Phương Trung đến, cho cậu nửa tiếng”.
Ánh mắt Phương Mẫn hiện rõ sự tàn ác, hắn gọi một cú điện thoại dặn dò.
Hắn cũng được xem là ‘một nửa’ cậu chủ nhà họ Đường, mặc dù không có cao thủ võ lâm làm vệ sĩ hay có thể điều động quân đội như con cháu đích tôn Phương Trung, nhưng hắn cũng nuôi được một đàn em giúp hắn xử lý một vài chuyện độc ác không thể để người khác biết.
Chưa đến mười phút sau, một gã đàn ông mặc đồ vest, tóc nhuộm đỏ, mang khuyên tai và cánh tay xăm trổ, mặt mày sát khí bừng bừng bước vào.
Đi theo hắn còn có mấy tên côn đồ hung dữ, mặt mày ai cũng dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải là người dễ chọc vào khiến khách mời vô thức tránh ra xa.
Tên tóc đỏ nhìn tấm ảnh trên điện thoại, chẳng mấy chốc đã tìm được Sở Phàm đang nói chuyện và khiêu vũ với Vân Mộc Thanh trong đám người.
“Là hắn, dám chọc vào anh Phương, đúng là tìm chết. Các anh em, phải cho dạy cho hắn một bài học”.
Tên tóc đỏ cười rất nham hiểm, lấy một ly rượu vang nháy mắt ra hiệu cho đám người phía sau, bảy tám tên côn đồ đồng loạt tiến lên.
Ngay lúc tên tóc đỏ đi đến cạnh Sở Phàm, hắn cố ý nghiêng vai đụng mạnh vào anh.
Cú va chạm khiến ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu bắn tung tóe lên người hắn.
“Chết tiệt, mẹ kiếp mắt mù à, không nhìn đường sao?”, tên tóc đỏ hét lên mắng.
Sở Phàm liếc hắn một cái không có ý so đo với hắn, chỉ hờ hững nói: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy”.
“Mẹ kiếp, xin lỗi là xong à? Mày có biết bộ đồ này của ông đây đắt lắm không hả? Đủ cho tên nghèo kiết xác mày làm việc cả đời đấy, tên khốn!”, tên tóc đỏ không chịu buông tha, kiêu ngạo mắng Sở Phàm, mấy tên côn đồ phía sau cũng lên tiếng chửi tục, muốn làm lớn chuyện này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!