Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

             Quán bar Bóng Đêm nằm trong khu vực Giang Lăng, quy mô không lớn, trước nay là nơi tụ họp của nhiều băng đảng, thường xuyên xảy ra đánh nhau thậm chí là cướp giật đẫm máu.  

             Nhưng bắt đầu từ một đêm vào năm năm trước, tất cả đã thay đổi.  

             Đêm hôm đó, một người đàn ông đã cứu được một cô gái cực phẩm ở trong tay tên côn đồ có tiếng trong địa phương, anh hùng cứu mỹ nhân, trông có vẻ lãng mạn, thực tế không hề có kết cục tốt đẹp.  

             Tên côn đồ đã hô hào gọi hơn một trăm người tới, dự định muốn tìm tới nơi đó, người đàn ông kia như thần tiên hạ phàm, một đánh trăm, đánh tan tác đám côn đồ kia.  

             Tên côn đồ cầm đầu cũng bị người đàn ông đó dùng súng chĩa vào đầu, sợ đến mức dập đầu xin lỗi, đũng quần cũng ướt sũng.  

             Từ đó về sau, quán bar Bóng Đêm là thiên đường duy nhất trong khu vực hỗn loạn này, cho dù có là tên côn đồ đến cỡ nào, đến nơi này cũng đều phải cúp đuôi lại làm người, không một ai dám gây sự.  

             Sáng sớm, cuộc sống về đêm lên đến cao trào, so với đường phố vắng vẻ yên tĩnh, trong quán bar Bóng Đêm này, người ra người vào vô cùng náo nhiệt.  

             Chẳng mấy chốc, ánh mắt của bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt thu hút, không ít cặp mắt của đàn ông phát sáng, phát ra tia sáng xanh tựa như sói đói.  

             Người trước mặt là cô gái xinh đẹp cực phẩm, thân hình thon thả, gương mặt tuyệt mỹ, làn da trắng nõn, khí chất thanh nhã điềm đạm, lại không hề mất đi vẻ quyến rũ của người phụ nữ.  

             Tuy nhiên, điều khiến người ta khó hiểu là ở bên cạnh cô, còn có một bé gái khoảng năm tuổi, tay đeo một chiếc vòng ngọc màu hồng.  

Advertisement

             Đi vào quán bar, còn dẫn theo con gái sao?  

             Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, vô cùng khó hiểu.  

             Hai mẹ con này chính là Vân Mộc Thanh và Đan Đan.  

             Đan Đan chớp mắt nói: “Mẹ à, mẹ và bố quen nhau ở nơi này sao?”  

             Vân Mộc Thanh tìm một nơi để ngồi xuống, gọi hai ly nước trái cây, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên hồi ức: “Đúng vậy”.  

             “Năm năm trước, mẹ và người nhà xảy ra mâu thuẫn, trong lúc tức giận đã đến quán bar này, muốn thả lỏng một chút, mượn rượu giải sầu”, Vân Mộc Thanh khẽ cười, dường như cảm thấy bản thân lúc đó rất ấu trĩ.  

             “Sau đó, mẹ đã gặp phải người xấu, đám người xấu đó bỏ thuốc trong rượu của mẹ, nhân lúc mẹ hôn mê muốn ức hiếp mẹ”.  

Advertisement

             “Đúng lúc đó, bố con đã xuất hiện!”  

             Đôi mắt của Vân Mộc Thanh lấp lánh, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng vừa cứng rắn vừa cương nghị, trên người mặc bộ quân phục rằn ri, anh vũ dũng cảm, đầy khí chất.  

             “Nhiều người như vậy, động tay động chân với một cô gái yếu đuối, chúng mày có còn là đàn ông không?”  

             “Trong vòng ba giây, cút ngay cho tao, không thì đừng trách tao không nể tình”.  

             “Mày cứ việc gọi người, không đánh bại được đám côn đồ chúng mày thì tao có lỗi với bộ quân phục ở trên người này!”  

             Ánh sáng mờ ảo, cộng thêm tác dụng của thuốc khiến tâm trí mê loạn, mặc dù Vân Mộc Thanh cố gắng hết sức mở mắt nhưng không thể nào nhìn rõ được tướng mạo của người đàn ông kia, cô chỉ nhớ, thân hình vạm vỡ, đôi vai rộng vững chắc, có cảm giác vô cùng an toàn.  

             Sau đó, cô nhớ bản thân đã được đưa đến nơi an toàn, nhưng thuốc phát tác, cô cảm thấy khó chịu như ngàn vạn con kiến đang cắn trái tim mình, cô không nghĩ được nhiều nữa liền đẩy ngã người đàn ông trước mặt.  

             “Này này, cô gái, cô tỉnh táo chút đi”.  

             “Cô đừng mê hoặc tôi, tôi cũng là người đàn ông bình thường thôi”.  

             “Trời ạ, không quản được nhiều như vậy nữa”.  

             Nhớ tới đêm điên cuồng ngày hôm đó, gương mặt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh nóng bừng, vô cùng xấu hổ.  

             Cô hít một hơi thật sâu, rồi dẫn theo Đan Đan rời khỏi quán bar, cô nói tiếp: “Đây là toàn bộ câu chuyện liên quan đến người bố ruột của con, trước kia mẹ đã nói với con, bố con là một quân nhân, một đại anh hùng, không hề lừa con”.  

             Đan Đan chớp đôi mắt to, hỏi: “Vậy giờ bố đang ở đâu? Bố còn sống chứ?”  

             Vân Mộc Thanh ôm lấy con gái, lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ đầy tủi thân của cô bé: “Không biết nữa, nhưng tất cả đều đã qua rồi”.  

             “Sau đêm hôm đó, bố của con chỉ để lại một bức thư rồi biến mất, năm năm nay đều bặt vô âm tín”.  

             “Nhưng những điều này đều đã qua rồi, mẹ sẽ nhìn về phía trước, cởi bỏ nút thắt trong lòng, sau này Đan Đan cũng phải hạnh phúc vui vẻ, được không?”  

             “Được ạ”, Đan Đan ngoan ngoãn trả lời, nửa hiểu nửa không.  

             Ánh mắt của Vân Mộc Thanh phức tạp, lại nhìn về quán bar trước mặt, nơi này đã thay đổi vận mệnh của cô, chứa đựng vô số cảm xúc phức tạp của cô, trong đầu cô, dường như lại hồi tưởng đến bóng dáng quân phục thẳng tắp đó.  

             “Tạm biệt, cho dù anh là ai, cho dù anh có còn sống hay không, dù sao vẫn cảm ơn anh”.  

             “Cảm ơn anh năm đó đã cứu tôi, cảm ơn anh đã tặng cho tôi một đứa con gái đáng yêu và xuất sắc như vậy, hôm nay, tôi muốn theo đuổi cuộc sống của tôi, theo đuổi người tôi yêu”.  

             “Khoảng thời gian của quá khứ, từ giờ phút này phải buông bỏ đi thôi”.  

             Gương mặt cô xinh đẹp như hoa, vẫy tay tạm biệt, cũng hoàn toàn buông bỏ nút thắt trong lòng này.  

             Vào khoảnh khắc khi cô dự định quay người rời đi, Đan Đan đột nhiên trợn đôi mắt to, vô thức kêu lên một tiếng: “Bố?”  

             Vân Mộc Thanh sững sờ, cô quay đầu lại nhìn, không thể tin nhìn cảnh trước mắt.  

             Dáng người thẳng đứng, bộ trang phục rằn ri, đôi ủng quân đội màu đen, khí chất vừa anh hùng vừa dũng cảm khiến cô như quay trở về năm năm trước.  

             “Là, là anh ấy sao?”  

             Vân Mộc Thanh vô cùng kinh ngạc, bụm chặt miệng, trong bóng tối, dáng người thẳng tắp đó từng bước chậm rãi tiến lên, dần dần đến gần, mười bước, năm bước, một bước!  

             Cuối cùng cô cũng đã nhìn rõ gương mặt đó, cuối cùng cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy, chỉ là tất cả cứ như một giấc mơ.  

             “Thật, thật là anh sao?”  

             Sở Phàm bước ra, không nói lời nào, liền ôm lấy Vân Mộc Thanh thật chặt vào lòng.  

             “Xin lỗi, để em phải đợi năm năm, anh quay về rồi!”  

             “Anh chính là bố ruột của Đan Đan, là người đàn ông mà em khổ sở chờ đợi năm năm”.  

             Sở Phàm nói hết thân phận của mình, đưa cho cô bản báo cáo xét nghiệm quan hệ bố con mà anh đã sớm chuẩn bị, khoảnh khắc này, anh không muốn suy nghĩ xem có mất đi con gái hay không, không muốn suy nghĩ xem hai mẹ con họ có thể chấp nhận mình hay không nữa.  

             Anh chỉ muốn giải bày hết tất cả, chỉ muốn giống như một người lính đối mặt tất cả.  

             “Xin lỗi, anh tới muộn, để hai người phải chịu ấm ức rồi!”, Sở Phàm thấp giọng nghẹn ngào, Vân Mộc Thanh đã sớm khóc không thành tiếng, nước mắt nóng hổi tuôn trào!  

             Bốp!  

             Cô đột nhiên tát vào mặt của Sở Phàm, mắng một tiếng: “Đồ khốn!”  

             “Anh có biết, năm năm nay tôi đã tuyệt vọng như thế nào không? Anh có biết năm năm nay hai mẹ con tôi sống như thế nào không?”  

             “Anh có biết tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu lời đàm tiếu, anh có biết tôi đã bao nhiêu lần hận không thể nhảy xuống khỏi cây cầu này mà chết hay không?”  

             “Tại sao bây giờ anh mới xuất hiện, tại sao anh muốn giấu tôi, bây giờ mới nói cho tôi tất cả? Chơi đùa tình cảm của người khác, tính toán tất cả mọi chuyện này, anh cảm thấy rất có thành tựu, rất thoải mái đúng không?”  

             Vân Mộc Thanh tựa như một con sư tử cái tức giận, vừa rơi nước mắt, vừa phát tiết hết những cảm xúc trong năm năm qua.  

             “Xin lỗi, anh chỉ muốn bù đắp cho hai mẹ con”, Sở Phàm mặc cho Vân Mộc Thanh nổi giận đánh anh, trầm giọng nói.  

             “Tôi không cần!”  

             Cảm xúc của Vân Mộc Thanh đang trên đà suy sụp, cô hét lớn: “Năm năm trước, tôi bị người ta chỉ trích chửi bới, vì bảo vệ Đan Đan mà phải quỳ ở nhà họ Vân một ngày một đêm, lúc đó anh ở đâu?”  

             “Tôi và con gái sống nương tựa vào nhau, chịu những ánh mắt coi thường, bị đuổi ra khỏi nhà, khi lưu lạc ở trên đường phố anh đang ở đâu?”  

             “Đan Đan bị bạn bè bắt nạt, bị chó dại cắn, nửa đêm khóc đòi bố, lúc đó anh đang ở đâu?”  

             Giọng nói của Sở Phàm nghẹn ngào, không biết giải thích như thế nào.  

             “Mẹ…”, Đan Đan nhanh chóng bị dọa đến khóc, cô bé kéo góc áo của Vân Mộc Thanh: “Mẹ đừng trách bố nữa, mẹ tha thứ cho bố được không?”  

             “Không được gọi anh ta là bố, anh ta không phải bố con, con không có bố!”  

             Vân Mộc Thanh nghiêm giọng hét lên, cô ôm con gái quay người bước đi: “Chúng ta đi!”  

             Sở Phàm bước lên trước một bước, ôm chặt lấy eo của Vân Mộc Thanh, không cho cô di chuyển nửa bước: “Mộc Thanh, cho anh một cơ hội, đừng đi!”  

             “Thả tôi ra, anh đi đi, tôi không cần anh, trước giờ chưa từng không cần!”  

             Vân Mộc Thanh liều mạng giãy giụa khỏi sự khống chế của Sở Phàm, thậm chí còn cúi đầu cắn anh, cánh tay của Sở Phàm đã chảy máu, một lớp da đã bong ra.  

             Nhưng Sở Phàm không hề động đậy: “Anh sẽ không buông tay, từ nay về sau, anh tuyệt đối sẽ không rời xa hai mẹ con!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận