Sớm mai dâng lên, những tia nắng đầu tiên xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất, rải mình thành những vệt loang lổ trên mép giường.
Sở Phàm mở mắt, nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ đang dán sát vào người anh như gấu túi ôm cây, cười lên đầy thỏa mãn. Anh lần lượt thơm cả hai mẹ con, sau đó nhẹ nhàng lay cánh tay họ để đánh thức.
Vân Mộc Thanh chun mũi như mèo con lười nhác rồi tiếp tục với giấc mộng đẹp. Đan Đan cũng chỉ trở mình, chẳng biết mơ thấy gì mà khóe môi giương lên mãi không hạ xuống.
"Đời người cuối cùng cũng viên mãn”, Sở Phàm thầm nhủ, tận tình hưởng thụ khoảng thời gian gia đình đoàn tụ.
Nhưng mà... vẫn có chút tiếc nuối...
Kể từ khi anh thừa nhận thân phận, Đan Đan càng lúc càng dính lấy anh. Tối qua, cô bé con vốn đã ngủ riêng từ lâu lại nằng nặc đòi ngủ chung, khiến anh và Vân Mộc Thanh hoàn toàn không có "không gian riêng" gì cả.
Advertisement
Vân Mộc Thanh chỉ che miệng cười trộm, mắng yêu một câu "Đáng đời!".
Xem ra con gái quấn quít quá cũng không phải chuyện hay.
Sở Phàm khẽ lắc đầu rồi đánh răng rửa mặt, rèn luyện, tập võ, chạy bộ như thường ngày.
Dùng bữa sáng xong, Vân Mộc Thanh đưa Đan Đan đến trường, Sở Phàm hiếm khi có được ngày nghỉ bèn ra vườn hoa tỉa cây.
"Anh rể, anh rể ới!"
Advertisement
Lúc này Vân Mộc Văn mới tỉnh dậy, chỉ mặc bộ đồ ngủ thoải mái để lộ cặp chân thẳng tắp, tung tăng chạy ra ngoài, nom đầy sức sống như một quả táo non.
"Anh ới, em phát hiện sáng nay anh đi ra từ phòng chị em nhá. Có phải anh... đã thành công cưa đổ chị ấy rồi không?", cô hỏi với đôi mắt rạo rực tinh thần hóng chuyện.
Trai đơn gái chiếc ở chung phòng, củi khô gặp lửa ắt cháy.
Có nghĩa là gì? Chuyện gì sẽ xảy ra? Không cần nói cũng hiểu mà đúng không?
Sở Phàm vừa tưới nước cho chậu hoa vừa đáp bằng giọng không bình thản cũng chẳng huênh hoang: “Tất nhiên, đối phó với dạng ngốc nghếch như chị em chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”.
Vân Mộc Văn vỗ đùi cái đét: “Móa, ngầu vãi! Hèn chi ban nãy ánh mắt chị em nhìn anh cũng khang khác, cứ dạt dào tình cảm thế nào, em dòm muốn đui luôn...”
Sở Phàm: “...”
"Anh ơi, lòng ngưỡng mộ của em dành cho anh cuồn cuộn như nước sông Ngân, dạt dào như Hoàng Hà chảy xiết...”, Vân Mộc Văn bắt đầu ca bài nịnh nọt.
Sở Phàm gật gù: “Nói rất đúng, trưa nay cho em thêm hai cái đùi gà”.
Quen biết nhau lâu như vậy, anh biết tỏng con bé này mà giở lời ngon tiếng ngọt thì ắt có chuyện.
"Cảm ơn anh!", Vân Mộc Văn thân thiết kéo tay Sở Phàm, bỗng nhiên nói với vẻ thần bí: “Anh này, tối hôm qua em đi nhảy với mấy nhỏ bạn, tình cờ nghe được một tin cực lớn liên quan đến nhà họ Vân. Anh muốn nghe không? Nhưng mà phải giữ bí mật cho em đó...”
Sở Phàm ngạc nhiên: “Đi nhảy? Không phải em nói với chị em là tối qua bị sốt phải vào viện truyền nước biển cả đêm nên mới không về à?"
"Chuyện đó... Chuyện đó không phải trọng điểm mà!", Vân Mộc Văn tức tối bĩu môi: “Quan trọng là em có tin cực lớn của nhà họ Vân đây, anh muốn nghe hay không?"
"Không”, Sở Phàm từ chối ngay tắp lự, tiếp tục nhấp kéo tỉa hoa.
"Ông anh thúi, hứ”, Vân Mộc Văn dẩu môi, nguýt anh đầy giận dỗi.
Cô nàng hoa khôi này vốn thích nhiều chuyện, tin tức trọng đại như vậy mà lại không có người chia sẻ cùng khiến cô đứng ngồi không yên.
Một hồi sau, cô túm lấy Sở Phàm mà kể tuốt tuồn tuột: “Anh biết sao không, con riêng nhà họ Vân trở lại rồi, có thể ảnh hưởng đến địa vị của chị em đấy!"
"Con riêng?", Sở Phàm sửng sốt.
"Sao nào, muốn nghe rồi đúng hông, hì hì...”, Vân Mộc Văn nhìn nét mặt Sở Phàm mà đắc ý vô cùng, đoạn tiếp tục kể lể.
Thì ra, tính theo vai vế thì người "con riêng" này là chú của Vân Mộc Văn.
Hắn ta là món nợ phong lưu do ông cụ Vân Thường Thanh để lại trong lúc gầy dựng sự nghiệp ở phương Bắc từ ba mươi năm trước. Vân Thường Thanh trời sinh tính lạnh lùng, rất quan tâm đến thanh danh của mình nên tất nhiên không dám nhắc lại quá khứ đáng xấu hổ này, chỉ cho hai mẹ con kia một khoản tiền xem như phí bịt miệng chứ không giải quyết gì.
Chuyện này vốn dĩ đã trôi vào quên lãng, ngay cả bản thân Vân Thường Thanh cũng quên mất giọt máu này.
Nhưng không ai ngờ rằng ba mươi năm sau, người con riêng này lại thể hiện tài hoa hơn người, nhập ngũ khi còn trẻ, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã đạt được chức tướng quân, tiền đồ vô hạn!
Ở Đông Hoa, cho dù chỉ là một thiếu tướng cũng có thể nâng đỡ cho cả một gia tộc giàu có hạng hai, Vân Thường Thanh đời nào chịu bỏ qua cơ hội thăng tiến này.
Có tài lực của nhà họ Vân và quyền lực của một tướng quân, họ Vân một bước lên mây, trở thành gia tộc quyền quý chỉ là chuyện trong tầm tay.
Vì vậy, Vân Thường Thanh mở tiệc rượu linh đình, mời các nhân vật nổi tiếng trong giới đến, cử hành nghi lễ "nhận tổ quy tông", chào mừng người con riêng bị lãng quên suốt ba mươi năm qua về nhà.
"Gia đình đoàn tụ, máu mủ gặp nhau, sao anh chẳng thấy cảm động gì hết?", sau khi nghe hết chuyện, Sở Phàm chỉ cười nhạt.
"Nhận tổ quy tông" chẳng qua chỉ là lớp vỏ che đậy phi vụ trao đổi lợi ích mà thôi.
Nhưng khi nghĩ đến việc Vân Thường Thanh từng vì hai trăm triệu tiền biếu mà nhẫn tâm đẩy cháu gái Vân Mộc Thanh vào hố lửa mang tên Lý Tử Duy thì bữa tiệc "nhận tổ quy tông" này cũng chỉ là chuyện vặt.
Sở Phàm suy nghĩ trong chốc lắt, đôi mắt sáng lên: “Hơn nữa, người con riêng đó chỉ mất mấy năm đã lên chức tướng quân, e rằng chuyện này có mờ ám”.
Đông Hoa hiện giờ sóng yên biển lặng, không có chiến tranh, tên kia lấy đâu ra cơ hội mà trở thành tướng quân nhanh như ngồi hỏa tiễn vậy?
Cho dù bản thân anh cũng còn trẻ nhưng vinh quang từ Quân thần của Long Hồn này là do anh dùng từng vết sẹo trên người, từng chiến công liều mạng để đổi lấy. Chọn bừa một chuyện trong đó thôi cũng là việc hung hiểm khiến người khác nghe mà kinh hãi!
Tướng quân trăm trận vào sinh ra tử, tráng sĩ dũng mãnh tận mươi năm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!