Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Cái đồ khốn này sàm sỡ mình cả đêm, làm sao cô có thể ngủ ngon được.

Sở Phàm chớp mắt nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh: “Làm sao tôi biết, tôi chỉ nhớ mình dỗ Đan Đan ngủ rồi thấy mệt quá nên ngủ luôn, vừa mở mắt ra đã thấy cảnh tượng này, còn những thứ khác thì chẳng nhớ nữa”.

“Em yên tâm đi, trước giờ tôi vẫn luôn là chính nhân quân tử, chưa từng sàm sỡ người khác bao giờ, chắc chắn là em cả

nghĩ rồi...”

Đột nhiên Vân Mộc Thanh nhẹ nhàng nói với anh: “Eo của tôi sờ có thoải mái không?”

“Cũng được, mềm lắm”. Sở Phàm trả lời trong vô thức, đưa ra lời khen nức nở.

Rồi sau đó, anh lập tức rùng mình, có thể cảm nhận rõ ràng sát khí lạnh lùng tột cùng đang dâng trào!

Anh không do dự nữa mà cong giò bỏ chạy ngay!

'Bộp!

Vân Mộc Thanh bực bội ném cái gối đi, gương mặt cô đỏ bừng, tức giận đến nỗi giậm chân: “Sở Phàm, anh là đồ lưu manh, đồ dê xồm, đồ lưu manh làm ra vẻ đạo mạo!”

Á...

Vân Mộc Thanh tủi thân vô cùng, cô phiền muộn đến nỗi điên cuồng vò tóc, khiến cho đầu mình sắp sửa biến thành ổ gà.

Vốn dĩ cứ cho răng cái tên Sở Phàm này là người đàng hoàng, rất có phong độ đàn ông, nhưng nào ngờ anh ta lại là tên dê xồm, một con sói háo sắc dưới lốt cừu!

Quả nhiên đàn ông đều là đồ gian dối, không đáng tin!

“Mẹ ơi, sao mẹ kích động thế, bố đã nói rồi, không thể tức. giận".

“Đan Đan, Mộc Thanh, ra ăn bữa sáng nào”.

Phụ nữ thức dậy luôn rất tốn thời gian, trong lúc hai mỹ nữ một lớn một nhỏ chọn quần áo, trang điểm, nghiên cứu kiểu tóc hôm nay, Sở Phàm đã vào nhà bếp từ lâu, chẳng mấy chốc đã bưng hai bát mì nóng hôi hổi ra.

Sợi mì mềm mại màu trẳng ngà, nước canh thơm phức, bên trên còn có một lớp hành băm xanh biếc điểm xuyết và một quả trứng trần nước sôi.

Trong nhà đều là mùi thơm của món ăn. “Wow, thơm quá đi thôi”.

Đan Đan dựng thẳng cái mũi nhỏ nhắn, vội vã chạy đến bàn ăn, bưng một bát mì lên bắt đầu ăn.

Bàn tay mũm mĩm của cô bé cầm lấy đôi đũa, cái đầu nhỏ như sắp vùi vào trong bát, miệng phồng lên vì nhét đầy đồ ăn, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.

“Ăn ngon quá, bố thật giỏi!”

Sở Phàm cưng chiều sờ đầu con gái, gắp mấy miếng thịt xông khói và rau cho vào bát cô bé: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, sau này hôm nào bố cũng nấu cho con”.

"Dạ",

Đan Đan vui vẻ gật đầu, còn không quên gọi Vân Mộc.

Thanh ở bên cạnh: “Mẹ, mẹ cũng mau đến ăn đi...

'Vân Mộc Thanh còn đang tức giận vì chuyện khi nãy, nghe vậy thì liếc Sở Phàm một cái: “Không đói bụng”.

Nhưng cô vẫn hơi ngạc nhiên nhìn Đan Đan đang ăn ngon lành, con nhóc này bình thường dụ dỗ nó ăn một bữa cơm còn khó hơn lên trời, cho dù ăn mấy món KFC cũng không thấy hứng thú, sao có thể dễ dàng bị một bát mì chinh phục. như thế được?

Hình như... trông có vẻ ăn rất ngon...

Vân Mộc Thanh thòm thèm nhìn bát mì đủ sắc hương vị kia, bụng không biết điều kêu “ùng ục” một tiếng.

 

Mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

“Đói thì ăn một chút đi, hương vị cũng tạm được đấy”, Sở Phàm bình tĩnh nói.

“Không ăn”.

Vân Mộc Thanh bĩu môi, kiêu ngạo quay đầu đi.

“Bố, bố làm thế là không đúng”, Đan Đan chớp đôi mắt to, ra vẻ bà cụ non dạy dỗ: “Bố phải lập tức chạy đến đích thân

đút mẹ ăn cơm, sau đó lại hôn mẹ một cái, nói là 'Honey, ăn cơm nào..' mới đúng”

Dưới sự trợn mắt há mồm của Sở Phàm và Vân Mộc Thanh, Đan Đan đắc ý nói: “Trong phim đều diễn như vậy mà, Đan Đan chính là 'tình thánh chuyên nghiệp đấy...”

Vân Mộc Thanh đỏ mặt, tức giận trừng cô bé một cái: “Sau này con bớt xem mấy bộ phim nhảm nhí đó đi”.

Trong đầu mấy đứa nhỏ bây giờ đều chứa cái gì vậy.

Đan Đan uất ức cãi lại: “Rõ ràng mẹ giành lấy tivi xem phim Hàn Quốc, Đan Đan muốn xem Gấu Boonie mẹ đâu có cho...

“Ăn cơm!”

Gò má của Vân Mộc Thanh càng nóng hơn, cô bối rối cho Đan Đan một ánh mắt “nghiêm khắc cảnh cáo”, sau đó bưng

bát lên, hoá bực bội thành thèm ăn.

Bị nói xấu trước mặt một người đàn ông như Sở Phàm thật sự quá ngượng ngùng.

Ừm, ngon đấy...

Một bát mì nhanh chóng hết sạch, ngay cả canh cũng không còn.

Sở Phàm cười khẽ một tiếng, tự tin nói: “Cũng ngon đúng không?”

 

Nhấn Mở Bình Luận