“Tóm lại, hôm nay chúng tôi gặp đủ rắc rối rồi, cậu đừng gây thêm rắc rối cho chúng tôi nữa có được không?”
Vu Tình cầu xin, sốt ruột tới mức không thể nhẫn nại thêm được nữa.
Sở Phàm khẽ cau mày, anh đến chỉ muốn nói với chú tư Chu Đạt rằng đã giải quyết xong vấn đề của tập đoàn Hải Đăng rồi, chỉ có như vậy thôi.
Anh cũng không định ngồi cùng bàn uống rượu với mấy ‘ông chủ thành đạt’ này.
Hơn nữa dù về tiền hay về địa vị thì mấy người này cũng đều không đủ tư cách để ngồi cùng bàn với anh.
“Thím tư, cháu qua đây là để giải quyết rắc rối cho thím, cháu…”
“Giải quyết? Cậu có thể giải quyết cái gì? Một người lính đã xuất ngũ như cậu, không quyền lực không địa vị, ngay cả công việc có thể diện tối thiểu nhất cũng không có, cậu lấy cái gì mà giải quyết?”
Advertisement
Vu Tình vừa nghe liền nổi giận, bà ta nói với vẻ ghét bỏ: “Sở Phàm, coi như thím tư cầu xin cậu, cậu đừng làm loạn thêm nữa”.
“Mau đi đi, đây không phải nơi mà cậu có thể đến”.
“Tiểu Phàm?”
Đúng vào lúc này, bên ngoài hành lang vang lên một giọng nói vang dội và cởi mở.
Ngay sau đó, một người đàn ông có nước da ngăm đen, cơ thể cường tráng, đôi lông mày rậm và đôi mắt to từ nhà vệ sinh chạy lại, ông ấy vội vã ôm Sở Phàm một cái thật chặt, gương mặt hoàn toàn là một vẻ vui sướng và kinh ngạc.
“Ha ha, đúng là thằng nhóc cháu rồi. Vạm vỡ, cũng cao hơn rồi, đi lính mười năm quả thực không uổng phí, chú suýt thì không nhận ra cháu luôn rồi”.
Advertisement
Người đàn ông này chính là chú tư Chu Đạt đã nhiều năm chưa gặp.
Nhìn người chú yêu thương mình từ nhỏ, Sở Phàm cũng bật cười: “Chú tư, chú vẫn đen như ngày trước”.
“Cái thằng nhóc này vẫn thiếu đòn giống như hồi nhỏ!”, Chu Đạt đấm vào ngực Sở Phàm một cái, toét miệng cười: “Có gia đình, lấy vợ rồi cũng không nói với chú tư, để xem sau này chú xử lý cháu thế nào”.
“Đi, đi theo chú vào uống rượu, nhân tiện giới thiệu luôn cho cháu vài ông chủ lớn”, Chu Đạt nói mà chẳng buồn suy nghĩ, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vai Sở Phàm, vô cùng vui vẻ.
“Chuyện này, chuyện này không được!”
Vu Tình lập tức đứng dậy, mấy ông chủ lớn này là do bà ta hao tâm tổn sức, khổ sở muôn phần mới mời được họ tới giúp xử lý vấn đề mâu thuẫn với tập đoàn Hải Đăng, một tên lính như Sở Phàm, không có học thức không có trình độ, ngộ nhỡ ăn nói linh tinh rồi làm hỏng chuyện của bọn họ thì biết phải làm sao?
Nhưng nói thẳng những lời này trước mặt Chu Đạt thì lại không hay nên bà ta chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với Sở Phàm: “Tiểu Phàm nó vẫn còn việc cần phải xử lý, phải đi luôn bây giờ, có đúng không Tiểu Phàm?”
Sở Phàm mỉm cười, nếu người ta đã không hoan nghênh vậy thì đương nhiên anh cũng sẽ không làm mất hứng: “Vâng, chú tư, lát nữa cháu còn có việc, hôm nay cháu đến đây chỉ để nói với chú về chuyện hợp tác với tập đoàn Hải Đăng”.
“Chuyện hợp tác với tập đoàn Hải Đăng, chú tư có thể chống đỡ, cháu không cần lo lắng”, Chu Đạt trừng mắt, cố ý làm ra vẻ tức giận: “Cháu không nể mặt chú nữa đúng không, ngay cả thời gian ăn một bữa cơm cũng không đợi được à?”
Sở Phàm chỉ có thể gật đầu đồng ý và bước vào bên trong.
Vu Tình vô cùng cáu giận, chỉ biết đứng ở một bên giậm chân. Bà ta chỉ mong Sở Phàm ngoan ngoãn làm một người câm vô hình, tuyệt đối đừng phá rối chuyện lớn của bọn họ.
“Sếp Vương, ông chủ Lưu, giới thiệu một chút, đây là cháu trai tôi, trẻ tuổi đầy triển vọng, vừa mới trở về từ trong quân đội”.
Chu Đạt kéo Sở Phàm lại, giới thiệu với mấy ông chủ ăn mặc không hề tầm thường đang ngồi trước bàn rượu, muốn dựa vào nền tảng các mối quan hệ của bản thân để tìm một con đường cho Sở Phàm, giúp anh có sự phát triển tốt hơn, có thể nói là vô cùng tận tâm suy nghĩ.
Chu Đạt không hề biết về năng lực của Sở Phàm bây giờ, anh đã dốc hết sức lực để giúp đỡ ông ấy ở mức độ cao nhất.
Sở Phàm nhìn thấu hết tất cả, trong lòng vô cùng cảm động.
Mấy ông chủ kia ngoài mặt thì cười nói chào hỏi rất khách khí, nhưng giữa hai bên chân mày vẫn lộ ra rất rõ thái độ cao ngạo khinh thường.
Loại lính xuất ngũ không có chút giá trị lợi dụng nào như vậy, bọn họ vơ bừa cũng được cả nắm, nếu như không phải nể mặt Chu Đạt thì ngay cả nhìn một cái bọn họ cũng không thèm nhìn.
Đôi mày lá liễu của Vu Tình càng nhíu chặt lại, vẻ mặt hoàn toàn chán ghét và bất mãn, theo như bà ta thấy, việc Chu Đạt giúp Sở Phàm rõ ràng chỉ là lãng phí tài nguyên, lãng phí thời gian mà thôi.
Một kẻ nghèo khổ đức hạnh như Chu Long thì có thể nuôi dạy ra được đứa con ưu tú cỡ nào cơ chứ, chưa nói đến việc Sở Phàm chỉ là một đứa con hoang Chu Long nhặt về, ngay cả gia phả nhà họ Chu cũng không có tư cách viết tên vào.
“Hừ, năm đó Chu Đạt còn muốn cho Tuyết Tuyết đính hôn với đứa con hoang này, may mà mình kịch liệt phản đối nếu không đời con gái mình cũng coi như xong”.
“So với Phú Minh thì cậu ta có là cái gì, xách giày cho người khác cũng không xứng”.
Vu Tình khoanh tay, mím môi nghĩ về cậu con rể giàu có tương lai, vẻ mặt vô cùng tự hào và đắc ý.
Hứa Phú Minh là cậu chủ con nhà giàu chính hiệu, tuổi trẻ tài cao, gia thế vững chắc, chưa nói đến vẻ ngoài điển trai, ngoài ra còn đặc biệt có năng lực.
Lần này hợp tác với tập đoàn Hải Đăng xảy ra mâu thuẫn, người ta còn vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ giành được ít nhất tám triệu tiền lợi nhuận!
Lại nhìn sang cái loại như Sở Phàm…
“Ôi chao ôi”, Vu Tình chán ghét lắc đầu, vẻ mặt sốt ruột nhìn chiếc đồng hồ Longines trên cổ tay: “Hai đứa này sao còn chưa đến chứ?”
Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một đôi nam nữ trẻ tuổi ăn mặc sang chảnh, cao ngạo vênh váo bước vào trong.
Người đàn ông cao lớn khí khái, trên người mặc bộ âu phục của Givenchy, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, vừa nhìn là biết gia thế không tầm thường.
Người phụ nữ dáng người cao ráo, đeo túi xách Chanel tinh xảo, mặc một chiếc váy hoa ngắn, vừa thời thượng vừa xinh đẹp.
Đây chính là con gái của Chu Đạt – Chu Tuyết và bạn trai của cô ta - Hứa Phú Minh.
“Ôi chao, Tuyết Tuyết, Phú Minh, sao giờ hai đứa mới đến”, Vu Tình đón tiếp vô cùng niềm nở, nụ cười trên mặt phơi phới như hoa: “Phú Minh, vất vả cho cháu rồi, bận rộn cả ngày chắc là mệt lắm đúng không, để cô rót cho cháu cốc nước”.
Cái bộ dạng nhiệt tình này, so với cách đối đãi với Sở Phàm rõ ràng là một trời một vực.
Hứa Phú Minh đắc ý nói: “Chú, cô, cháu vừa gọi điện cho phó tổng giám đốc của tập đoàn Hải Đăng, ông ấy đang báo cáo tình hình với sếp Lý, dự đoán vấn đề không lớn lắm”.
“Chúng ta ít nhất có thể thu về tám triệu tiền lợi nhuận!”
Hai mắt Chu Đạt sáng bừng lên, Vu Tình cười tươi như hoa, mấy ông chủ trong phòng cũng lần lượt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, tán dương cậu ta “tuổi trẻ tài cao”.
Đối với người của những gia tộc đáng giá mấy chục triệu như bọn họ mà nói, tám triệu là một khoản tiền rất lớn, hơn nữa được núp dưới bóng cây đại thụ như tập đoàn Hải Đăng, tiền đồ cứ gọi là rộng mở thênh thang.
Sở Phàm giả vờ mỉm cười, tự mình rót rượu, không biết lát nữa khi bọn họ nghe thấy việc anh đã giành về cho Chu Đạt tám mươi triệu tiền lợi nhuận thì sẽ phản ứng thế nào.
“Bố, mẹ, Phú Minh còn tặng cho con một căn biệt thự”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!