Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Nửa tiếng sau, cuối cùng Đan Đan cũng được toại nguyện, cầm “khoản tiền lớn" năm trăm tệ của Vân Mộc Thanh đi mua mười mấy loại đồ ăn vặt.

Sau đó ăn mỗi loại một miếng, phần còn lại thì ném cho Sở Phàm.

“No quá”, cô nhóc thoả mãn vuốt cái bụng nhỏ căng tròn.

Sở Phàm cạn lời, cuối cùng anh cũng hiểu một vài tật xấu của phụ nữ là do trời sinh, không liên quan đến tuổi tác lớn nhỏ...

“Được rồi, đồ ăn vặt cũng mua rồi, tiền cũng xài hết rồi, bây giờ con cũng nên đến nhà trẻ thôi”, Sở Phàm nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Nếu không đi sẽ đến muộn đấy”.

Nhắc tới đi học, Đan Đan lập tức ủ rũ, uể oải đứng lên.

“Đan Đan không muốn đi học, Đan Đan muốn chơi cùng với bổ”.

Cô bé nảm lấy tay Sở Phàm, dẩu môi đáng thương nói: “Bố, chúng ta nghỉ một ngày được không, chỉ một ngày thôi, dù sao mẹ cũng không biết mà...”

“Hôm nào mẹ cũng ép Đan Đan đến trường, cuối tuần còn phải đi học đàn, học múa, học vẽ, Đan Đan thật khổ quá...”

Sở Phàm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh xem như đã lĩnh giáo “làm nững đại pháp” của con nhóc này rồi, nếu không phải khi nấy tận mắt nhìn thấy con bé lừa Vân Mộc Thanh, chắc chẳn 100% mình sẽ lại trúng chiêu của con bé.

“Đan Đan, trốn học là không đúng, không phải thói quen của đứa trẻ ngoan”, Sở Phàm ngồi xổm xuống, kiên nhẫn dạy bảo Đan Đan.

Tuy anh cưng chiều đứa con gái bảo bối này, nhưng sẽ không cưng chiều vô điều kiện, như vậy chính là hại con, chứ không phải là yêu.

“Chẳng lẽ con muốn trở thành đứa trẻ hư trong mắt bố mẹ và cô giáo sao?”

“Không muốn”. Đan Đan lập tức lắc đầu, nghiêm túc đáp.

“Cho nên con phải học hành chăm chỉ, làm một đứa bé ngoan biết nghe lời”, Sở Phàm xoa đầu con gái, dịu dàng nói: “Đan Đan ngoan, buổi tối bố tới đón con, dẫn con đi ăn món ngon nhé”.

“Cuối tuần này, bố có thể xin nghỉ một ngày cho con, cả nhà chúng ta cùng đi dạo phố, đi công viên trò chơi, chơi cho đã đời được không?”

Đôi mắt to của Đan Đan lập tức sáng lên, vui vẻ hoan hô: “Thật sao ạ? Bố sẽ không lừa Đan Đan chứ”.

“Mẹ cứ nói dẫn con đi chơi mãi, cuối cùng đều nói chuyện không giữ lời, luôn đột nhiên phải tăng ca, để Đan Đan ở nhà một mình làm bài tập...”

Cô nhóc tủi thân nói, rất là khó chịu.

Sở Phàm thầm thấy đau xót, khẳng định với con gái: “Thật, bố nói chuyện giữ lời”.

“Yeah, bố là tốt nhất, Đan Đan yêu bố..”, cô nhóc vui vẻ ra mặt, hôn “bẹp” một cái lên mặt Sở Phàm, sau đó vui vẻ chạy vào trong nhà trẻ, vẫy tay tạm biệt anh.

“Con nhóc này đúng là tinh ranh”.

Sở Phàm sờ nước miếng trên mặt, trong lòng vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.

Cuộc sống như vậy thật đúng là tốt đẹp thoải mái, khiến người ta cảm thấy hâm

Chỉ tiếc là luôn có mấy con ruồi không có mắt cứ chạy tới làm người ta ghê tởm, làm ngươi ta khó chịu.

Sở Phàm đứng thẳng dậy, trên người phát ra khí thế hiên ngang.

Anh nhìn thoáng qua con đường cách đó không xa, lạnh nhạt nói: “Đi theo nấy giờ rồi, ra đây đi”.

Nhấn Mở Bình Luận