Tối nay là ngày gì?
Ông trùm thế giới ngầm Yên Kinh - Lữ Bát gia tiếp tục lấy vợ nhỏ, mời bạn bè khách khứa, một ngày cực kỳ náo nhiệt.
Thế nhưng...
Tại nhà tổ nhà họ Lữ, tên đó lại dám "tặng" một cỗ quan tài trước mặt hơn nửa giới quyền quý của Yên Kinh.
Đây là gì?
Đây chính là sỉ nhục, là khiêu khích, càng là... tự tìm đường chết một cách trắng trợn!
Cả cái đất Yên Kinh này có hơn hai mươi triệu dân, ai dám đối đầu với nhà họ Lữ?
"Khốn kiếp, tặng quan tài sao? Mày xem đây là chỗ nào, xem nhà họ Lữ của tao là cái gì? Người đâu, tóm thằng kia lại rồi chặt ra tám khúc, vứt vào trong núi cho chó ăn cho tao!"
Không cần Lữ Bát gia phải lên tiếng, trong bầy vợ đứng sau lưng ông ta, có một người phụ nữ ăn mặc lụa là, tuổi đã trung niên nhưng vẫn rất đẹp.
Bà ta mặt mày hung tợn, chỉ thẳng vào mặt Sở Phàm rống giận, mắt long lên, tỏ thái độ cao ngạo của một bà chủ: "Quân đầu đường xó chợ mà dám hỗn xược ở đây, hôm nay sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ".
Đây là bà hai Triệu Phượng, cũng là mẹ ruột của Lữ Hòa.
Triệu Phượng là con gái của ông lớn nào đó ở phía Nam, tính cách chua ngoa, thủ đoạn tàn nhẫn. Sau khi bà ta được gả vào nhà họ Lữ thì cướp đi địa vị và quyền lực của bà lớn với tốc độ vũ bão, đồng thời còn nhờ phước con trai, lấy luôn cả quyền quản lý nhà họ Lữ.
Dường như trên dưới hơn hai trăm người nhà họ Lữ đều do một tay bà ta kiểm soát, trước nay luôn coi trời bằng vung.
Advertisement
Chẳng mất chốc sau, bên ngoài sân lớn xuất hiện mười mấy tên ác ôn, tay cầm mã tấu sáng bóng, mặt hăm he chuẩn bị giết người.
Lữ Bát gia kìm nén cơn giận trong lòng, hớp một ngụm trà, không ngăn cản.
Giới thượng lưu ở Yên Kinh coi trọng sĩ diện hơn cả mạng sống.
Nếu không giết tên ngông cuồng không kiêng nể ai như Sở Phàm để răn đe thì uy nghiêm của nhà họ Lữ vứt đi đâu? Để chuyện này mà truyền ra ngoài há chẳng phải để người ta cười cho thối mặt à.
"Có vẻ ông không thích món quà này nhỉ?"
Sở Phàm cực kỳ ung dung, không thể nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt sâu thăm thẳm của anh được, trong đó chỉ có sự lạnh lùng.
Anh chả buồn để ý đến gương mặt u ám của Lữ Bát gia, cùng với đám tay chân đằng đằng sát khí, chỉ khẽ vung tay lên: "Đừng vội, xem thêm cái này nữa".
"Ầm..."
Advertisement
Nắp quan tài đột nhiên được mở ra, cảnh tượng sau đó thì khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sợ hãi!
Bên trong đó lại là cậu cả nhà họ Lữ - Lữ Hòa.
Nói đúng hơn là thi thể của Lữ Hòa!
Tay chân cứng ngắt, sắc mặt trắng bệch, nằm im trong đó, không còn hơi thở.
Bỗng chốc mọi người nhốn nháo cả lên, thằng oắt này lại dám giết cậu cả nhà họ Lữ!
Thậm chí còn khiêng cả quan tài chứa thi thể vào trong sân lớn nhà họ Lữ nữa.
Cực kỳ ngông cuồng, cực kỳ hống hách!
Trong nháy mắt, da đầu Lữ Bát gia tê rần, bóp nát luôn cái ly đang cầm trong tay, đôi mắt đỏ ngầu, hệt như một con sư tử có thể nổi điên bất kỳ lúc nào.
"Con trai!"
Bà hai Triệu Phượng thì đau đớn kêu lên, suýt chút thì tăng xông ngất đi.
Bà ta chạy như điên đến bên cạnh quan tài, không thể nào tin được, bà ta đưa bàn tay run rẩy sờ vào thi thể lạnh băng, cứng ngắt của Lữ Hòa.
Bà ta không thể nào tin, càng không thể tin.
Con trai của bà ta có tiền đồ xán lạn, là đứa con ưu tú vượt người, nhưng bây giờ lại biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng sao?!
"Là mày, chính là mày đã giết con trai tao, thứ khốn kiếp, tao phải khiến mày đền mạng!"
Triệu Phượng như một con sư tử mẹ phát điên, gào thét xông tới chỗ Sở Phàm: "Tao phải băm mày ra cho chó ăn, giết cả nhà mày, đào mộ tổ tông nhà mày, vứt con đàn bà của mày vào ổ mại dâm Nam Phi cho chúng nó giày xéo, đời đời con cháu của mày chỉ có thể làm thân tôi tớ, tao muốn suốt kiếp bọn mày cũng không thể ngẩng đầu lên làm người!"
Triệu Phượng đã hoàn toàn mất đi lý trí, những lời lẽ độc địa mà bà ta thốt ra khiến khách khứa thầm run rẩy, hệt như rơi vào hầm băng vậy.
Bà ta cầm một cây mã tấu lên, hung hăng đâm về phía tim của Sở Phàm.
Sở Phàm thờ ơ, anh chỉ thong dong giơ tay phải lên rồi trở tay giáng cho Triệu Phượng đang nổi điên một cái tát.
"Bốp!"
Một cái tát giòn tan.
Không gian chìm vào lặng im.
Má của Triệu Phượng sưng phồng, đầu tóc rối bù, bà ta loạng choạng vài bước, cực kỳ tức giận nhưng chỉ có thể cứng nhắc nói:
"Mày, mày dám đánh tao? Thằng khốn, mày dám đánh tao sao?!"
"Tao là bà hai của nhà họ Lữ, bố tao là ông trùm làng giải trí Nam Cảng, mày dám đụng vào đầu ngón tay của tao thì tao cho mày chết không toàn thây..."
"Bốp!"
Triệu Phượng còn chưa dứt lời thì lại một cái tát giòn giã nữa vang lên khiến bà ta lập tức im mồm.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tát xuôi, tát ngược...
Không để Triệu Phượng kịp phản ứng, Sở Phàm trở tay tát bà ta liên hồi.
Anh dùng chưa đến một phần trăm sức mạnh của mình, nếu không một cái tát thôi đã đủ để Triệu Phượng nát mặt rồi.
Dù là vậy thì mặt bà ta cũng tróc da tróc thịt, khóe miệng tướm máu, rớt đến mấy cái răng, ngay cả mũi, hốc mắt, cằm mà bà ta tốn một mớ tiền để sửa cũng bị Sở Phàm tát vẹo, cực kỳ thê thảm.
Triệu Phượng cảm thấy mặt mình nóng rang, đau nhứt, tai ù ù thì ngơ hết cả người.
Tất cả khách khứa có mặt cũng ngây ra như phỗng.
Tên này dám tát bà hai - cũng chính là bà chủ của nhà họ Lữ đến mức răng môi lẫn lộn trước mặt bao nhiêu người sao?
Đúng là coi trời bằng vung!
Sắc mặt Lữ Bát gia cực kỳ u ám, ý muốn giết người nồng đượm trong đôi mắt.
"Rất ít khi tôi đánh phụ nữ, nhưng thứ ti tiện thì không có ngoại lệ".
Sở Phàm tiện tay cầm một chiếc khăn trắng trên bàn lên lau tay, hệt như mặt của Triệu Phượng dơ bẩn lắm vậy.
Mắt anh bình tĩnh như nước, nhìn quanh tất cả người nhà họ Lữ cùng với khách khứa có mặt: "Còn ai muốn chỉ tay năm ngón hay dạy dỗ tôi gì thì bước ra đây hết đi".
"Tôi bận lắm, dù sao thì hôm nay cũng có rất nhiều người tôi muốn giết".
Há....
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều thấy rợn người, rốt cuộc tên này là ai thế, ngông cuồng quá rồi đấy!
"Thằng ranh, tao không biết mày có lai lịch gì, ai sai khiến mày tới đây, có ân oán gì với nhà họ Lữ của tao..."
"Nhưng hôm nay mày đã chọc giận tao rồi".
Lữ Bát gia chậm rãi đứng dậy, dù đã hơn bảy mươi nhưng lúc ông ta đứng dậy vẫn mang khí thế mạnh mẽ như chúa sơn lâm xuống núi, khiến người ta sợ hãi, cực kỳ uy nghiêm.
Đây là khí thế được tạo ra khi người ta luôn ở trên đỉnh cao.
"Mày phải bỏ mạng ở đây".
Ông ta dứt khoát vung tay, hệt như Thần Chết nắm quyền sinh sát trong tay, vung tay là đã phán cho Sở Phàm án tử hình.
Đa số người ở hiện trường cũng cho là như vậy!
Lữ Bát gia là ông trùm thế giới ngầm Yên Kinh nên có tư cách và cả thực lực để làm được điều đó.
Rầm rầm rầm...
Lời vừa dứt, bốn, năm mươi quân tinh nhuệ trong hội Thiên Lang cầm đao bóng loáng đột nhiên xông vào sân lớn.
Sở Phàm bình tĩnh nhìn ông ta: "Vốn dĩ tôi còn có một số chuyện muốn hỏi ông".
"Nếu đã thế này thì tôi giết một đám người trước, rồi lại ôn hòa nói chuyện với ông".
Tất cả khách khứa đều thấy...
Mẹ kiếp...
Mày ngông cuồng ghê thật!
Vành mắt Lữ Bát gia giật liên hồi, lạnh lùng cười khẩy: "Thằng ranh ngạo mạn không biết trời cao đất dày".
"Giết nó!"
Ông ta ra lệnh, mấy chục quân tinh nhuệ của hội Thiên Lan xông hết tới, ánh đao lập lòe, khí lạnh thấu xương.
Sở Phàm bèn thong dong cất bước, ánh mắt lạnh lùng mà bình tĩnh, xuyên tới hệt như một tia chớp sắc nhọn và đanh thép!
Nhanh, chuẩn, tàn độc!
Bịch bịch bịch...
Những nơi anh đi qua, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết, mấy chục tên đồng loạt bị một luồng khí kình vô hình đánh bay ra ngoài, đập xuống đất thành một cái hố thật sâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!