Chỉ là con cháu của một gia tộc hạng hai ở Giang Lăng, của cải được mấy tỷ, thổi một hơi đã đủ khiến anh ta hồn bay phách tán, kêu anh ta tự mình đến cửa dập đầu nhận lỗi đã nể mặt anh ta lắm rồi.
Còn ngông cuồng muốn Sở Phàm đi gặp anh ta, mời anh uống trà?
Anh ta xứng sao?
Vân Dũng lập tức sa sầm mặt, säc mặt vô cùng khó coi, cậu ta nhận được lệnh của anh Lý dù làm thế nào cũng phải dẫn Sở Phàm đi gặp anh ta, bây giờ Sở Phàm không chịu đi, mình phải ăn nói thế nào đây?
Trong mắt cậu ta hiện lên sự tàn nhẫn, đột nhiên lẩm bẩm:
“Anh cũng thân thiết với đứa con gái kia của Vân Mộc. Thanh ghê nhỉ, nhà trẻ đó tan học lúc sáu giờ chiều đúng không?”
Sở Phàm dừng chân lại, anh xoay người sang, trong mắt có sát khí loé lên: “Cậu có ý gì?”
Vân Dũng nhếch miệng cười đắc ý:
“Không có ý gì cả, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, anh Lý là đệ tử của 'hiệp hội võ đạo”, nhà họ Lý còn bồi dưỡng rất nhiều võ giả, ai cũng có tài nghệ hơn người. Đương nhiên chưa chắc bọn họ có thể làm gì anh, nhưng con nhóc kia...”
“Anh không nể mặt anh Lý như thế, nếu anh Lý giận dữ cho người đi dạy dỗ cô nhóc kia, chậc chậc, không biết nó có thể chịu đựng được không nhỉ”.
Vân Dũng cảm thấy đã nắm được điểm yếu của Sở Phàm, cười thâm độc: “Sở Phàm, tôi biết anh có bản lĩnh, nhưng anh có thể đảm bảo ở bên cạnh con nhóc kia suốt hai mươi bốn tiếng được không?”
“Tôi tốt bụng nhắc nhở anh một câu, đàn em của anh Lý có không ít kẻ biến thái, cảm thấy rất hứng thú với mấy bé gái thế này đó, chậc chậc...”
“Giỏi, giỏi, giỏi lắm".
Sở Phàm nheo mắt lại, anh bình tĩnh nói ba chữ giỏi.
Nếu là người hiểu rõ tính cách của Sở Phàm nhìn thấy cảnh này chắc chẳn sẽ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, xin được bỏ qua...
Hành động này chứng tỏ chiến thần đã bị đụng trúng vảy ngược, tức giận đến cực hạn rồi.
Người thường nổi giận, năm bước dính máu. Chiến thần nổi giận, núi thây biển máu. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
“Nói với anh Lý kia, chiều nay, Sở Phàm đến nhà thăm hỏi... Kêu anh ta chuẩn bị đi nhé”, Sở Phàm bình tĩnh nói, không nhìn ra vui giận, nhưng trong đôi mắt là sát khí đang cuồn cuộn dâng lên.
Nhà họ Vân và nhà họ Lý còn dám có ý đồ với con gái bảo bối của mình.
Anh rất muốn xem thử đám người này có thể có mấy cái mạng?
Vân Dũng đang cực kỳ khâm phục sự thông minh tài trí của mình, đương nhiên không chú ý đến những chuyện này.
Cậu ta lập tức nở nụ cười đắc ý và kiêu ngạo, hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì đúng rồi, dân đen nên có sự giác ngộ của dân đen, từ đầu đã thế thì tốt biết mấy chứ?”
Một vở kịch hay sắp bắt đầu rồi, cậu ta rất mong chờ được xem cảnh tượng tuyệt vời là anh Lý bộc lộ oai phong, đánh Sở Phàm này răng rơi đầy đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ...
Con kiến sẽ mãi mãi là con kiến mà thôi. Trên mảnh đất Giang Lăng này, còn có thể lật trời được sao?
Không biết lượng sức!
Vân Dũng cười ha ha, sải bước lên xe nghênh ngang rời đi, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác chờ mong được báo thù...
Lại không biết hành động ngu xuẩn này của cậu ta đã đẩy mình, Lý Tử Duy, và cả nhà họ Lý, nhà họ Vân cùng rơi xuống vực sâu!
Sau khi Vân Dũng rời khỏi, Sở Phàm cũng gọi một cuộc điện thoại, bình tĩnh nói: “La Cường, lát nữa giúp anh mượn một vài anh em trong chiến khu của chú, đi dự một buổi tiệc”.
“Nghe nói gia thế của người nọ không tệ, quan hệ rất rộng”.
Anh nhếch môi nở nụ cười châm chọc, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Nên phải cho anh ta một phần quà 'long trọng?”
La Cường ở đầu bên kia điện thoại cung kính, nồng nhiệt mà sục sôi đáp: “Một trăm tám mươi nghìn anh em của chiến khu Giang Lăng sẵn sàng chiến đấu...”
“Dao đã lạnh, máu đã nóng, tất cả đều đợi Long thủ sai phái!"