Ông ta bị thương, còn gãy một chân, hành động không thể linh hoạt như trước đây, chẳng mấy chốc trên người đã bị chém mấy dao, máu tươi chảy ròng ròng…
Nhưng mà Trần Phong Hoàng đã giết người đỏ cả mắt, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện vết thương, quyền đấm cước đá, khiến đám côn đồ này ngã nhào.
Khí thế như mãnh hổ!
Tưởng Hoàng hơi hoảng hốt, bị khí thế liều mạng của Trần Phong Hoàng làm sợ hãi.
Nếu tiếp tục như thế, nói không chừng khiến tên què này đại khai sát giới, đánh ngã tất cả người của mình nữa.
Hắn ta lo lắng, lập tức rút một cây súng ra bắn một phát lên trời.
Đùng…
Đến lượt Trần Phong Hoàng hoảng hốt.
“Tên què chết tiệt, dừng tay lại ngay cho tao, nếu không tao sẽ đánh chết con gái mày”, Tưởng Hoàng chĩa súng vào đầu Trần Vi Vi, dữ tợn hăm dọa.
“Bố…”, dù gì Trần Vi Vi cũng là con gái, đã sợ đến mất hồn mất vía từ lâu, bật khóc hu hu.
“Vi Vi, Tưởng Hoàng, có chuyện gì cậu cứ nhằm vào tôi này, đừng làm liên luỵ đến người vô tội”, Trần Phong Hoàng thầm thấy tuyệt vọng: “Không phải quy tắc của người trong giang hồ các cậu là người nào làm người đó chịu, không liên luỵ đến người nhà hay sao”.
“Quy tắc cái khỉ gió, quy tắc của ông đây là nếu ai dám chọc tao, tao sẽ giết cả nhà nó!”, Tưởng Hoàng khinh thường mắng một tiếng, cười gằn nói:
“Tên què chết tiệt, không phải sáng nay mày to gan lắm à, đến chết cũng không chịu quỳ, bây giờ quỳ xuống cho tao!”
Trần Phong Hoàng nghiến răng, siết chặt tay, ông ta vô cùng hối hận và đau khổ!
Nếu ông ta trẻ lại năm tuổi, nếu ông ta không bị gãy chân…
Đừng nói là một khẩu súng, dù là mười khẩu, trăm khẩu, đám người như Tưởng Hoàng cũng không làm gì được ông ta.
Nhưng bây giờ…
Tưởng Hoàng thét lên một tiếng, nâng tay bắn một phát súng vào chân Trần Vi Vi: “Quỳ xuống!”
Đùng…
Viên đạn lướt qua, máu tươi chảy ròng ròng, Trần Vi Vi lập tức sợ phát khóc.
“Đừng… Đừng làm hại đến con bé!”
Trần Phong Hoàng la lên một tiếng, quỳ phịch hai chân xuống đấy.
“Tôi xin cậu thả con bé ra đi, con bé vô tội mà…”
Trần Vi Vi lập tức khóc như mưa, vừa áy náy vừa uất ức…
Tưởng Hoàng cười ha hả, hắn ta đi đến trước mặt Trần Phong Hoàng nói: “Mày nói cái gì, lớn tiếng một chút, tao không nghe rõ”.
“Tôi xin cậu bỏ qua cho con bé, cậu Tưởng, thả con gái tôi đi đi”, Trần Phong Hoàng gần như tuyệt vọng.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười vang dội lập tức vang lên, Tưởng Hoàng cũng cười dữ tợn, đá mạnh một cước lên ngực Trần Phong Hoàng: “Thứ chó, không phải ban ngày mày ngông cuồng lắm à?”
“Kêu tao xin lỗi?”
“Kêu tao quỳ xuống?”
“Khiến tao mất mặt!”
Hắn ta cầm một cây gậy thép, mỗi khi nói một câu sẽ đánh mạnh một cái lên chân trái của Trần Phong Hoàng, dùng sức rất lớn, khiến gậy thép cong luôn.
“Tên khốn, mày nghĩ mình là ai, xứng kêu tao quỳ xuống với mày sao?”, Tưởng Hoàng tát hai bạt tai lên mặt Trần Phong Hoàng, giận dữ hét: “Nửa đời sau mày cứ quỳ thế cho tao đi tên khốn”.
“Tao đánh mày tàn phế, sau đó lại đi giết chết thằng Sở Phàm kiêu ngạo kia, lại giết chết con đàn bà đê tiện Lý Tiêu Kiều, dám khiến tao mất mặt, không một ai có thể chạy thoát được cả”.
Tưởng Hoàng không thèm nhìn Trần Phong Hoàng dưới đất, mắng một câu rồi ngông cuồng rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!