Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Lý Hải Đăng nhìn thấy vậy, ông ta cũng đã ngà ngà say, bèn cười nói: “Thế đã là gì, nói cho chú biết một bí mật động trời nữa, nhưng tốt nhất là chú đừng đi nói lung tung, cẩn thận cái đầu của mình đó”.

Tưởng Thiên Sơn rụt cổ lại trong vô thức, thế nhưng ông ta vẫn không thể kiềm chế cơn tò mò, bèn gật đầu: “Anh nói đi…”

Lý Hải Đăng nhúng ngón tay vào rượu trong ly, thấp giọng mà nói: “Nghe bảo ‘anh Sở’ này có xuất thân khủng, rất có thể anh ấy là đứa con đã thất lạc vào mười bảy năm trước của người ấy…”

Ông ta viết một chữ ‘Sở’ lên trên bàn.

Rồi sau đó lại chỉ bầu trời trên đầu.

Tưởng Thiên Sơn nhíu mày trầm ngâm đôi ba giây, đột nhiên sợ đến mức mất hết hồn vía, ngã phịch xuống đất.

“Vương, Vương gia Sở?!”

“Anh, anh ta là…”

Lý Hải Đăng lập tức bịt miệng ông ta lại rồi nghiêm giọng quát: “Chú muốn chết à?”

Sắc mặt Tưởng Thiên Sơn trắng bệch, kinh hãi đến mức mồ hôi lạnh túa ra đầy người, ông ta đột ngột lắc đầu, ra hiệu mình đã biết rồi.

Trời ạ, không ngờ lại là hậu duệ của Vương gia Sở? Thế chẳng phải anh là Thái tử của Yên Kinh, thậm chí là Thái tử của cả Đông Hoa này hay sao!

Đối với một người ở đẳng cấp ấy, thế giới ngầm nhỏ nhoi ở Yên Kinh thật sự chẳng là cái thá gì cả…

“Trời ạ, hôm nay tôi được mở mang tầm mắt rồi”, Tưởng Thiên Sơn ngồi rũ trên ghế, sắc mặt trắng bệch, ông ta cười khổ nhuốm vẻ tự giễu.

“Tưởng Thiên Sơn tôi cứ tự cho rằng mình là người đã trải đời, nhưng nào ngờ bây giờ ngẫm lại mới biết, hóa ra bản thân chỉ là con ếch ngồi đáy giếng mà thôi…”

Lý Hải Đăng vỗ vai Tưởng Thiên Sơn, ông ta cười nói: “Bởi thế, lần này chú về dưới trướng tôi là một sự lựa chọn hết sức thông minh, thế cũng có nghĩa là chú đã thành người của anh Sở rồi”.

“Đây là cơ hội to bằng trời đấy, chú nhìn Mã Minh Nguyên mà xem, ban đầu chỉ là tên lưu manh ở Giang Lăng, bây giờ đã là anh hùng số một của cả Giang Bắc luôn rồi còn đâu, chỉ cần trung thành với anh Sở thì tương lai nhà họ Tưởng của chú ắt sẽ lên như diều gặp gió”.

Tưởng Thiên Sơn kích động đứng bật dậy, nâng ly rượu trong tay lên: “Anh Lý, anh yên tâm, kể từ ngày hôm nay tính mạng của Tưởng Thiên Sơn này đã thuộc về anh Sở, dù là lên núi đao hay xuống biển dầu thì quyết không từ nan!”

“Mong anh Lý giúp thằng em nói tốt đôi ba câu trước mặt anh Sở”.

Lý Hải Đăng bật cười ha ha: “Không dám, không dám, chúng ta là anh em nhiều năm kia mà”.

Tưởng Thiên Sơn lại kính Lý Hải Đăng ba ly rượu, ông ta rất kích động, khí phách hiên ngang, dường như cảm thấy tương lai mình rất sáng rạng, ắt sẽ phất lên như diều gặp gió…

“Reng reng reng…”

Vào lúc này, điện thoại của Tưởng Thiên Sơn đổ chuông, ông ta liếc nhìn thấy số điện thoại của con mình bèn gắt gỏng: “Mày lại kiếm chuyện gì nữa rồi, muốn tiền hay gái? Tao đang bận”.

“Bố, cứu con với, mau cứu con với…”

“Con bị một thằng lưu manh đánh, nó xông vào biệt thự của con, khiến con chảy máu, quá năm phút nữa thì máu của con sẽ chảy ra hết mất…”

Tiếng kêu gào thảm thiết của Tưởng Hoàng vang lên ở đầu dây bên kia.

“Cái gì? Thằng nào lớn gan thế, dám động tay động chân trên đầu Tưởng Thiên Sơn này à”, Tưởng Thiên Sơn nổi giận đùng đùng, giống như con hổ muốn ăn thịt người.

Ông ta chỉ có một đứa con trai này thôi.

“Nó tên Sở Phàm, là một thằng lính quèn giải ngũ năm năm rồi, có chút võ nghệ…”, Tưởng Hoàng khóc rống lên: “Bố ơi, mau đến cứu con với”.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận