“A Hùng, cậu sao rồi?", Lý Tử Duy cũng ý thức. được có gì đó là lạ, anh ta đanh mặt lại.
“Đi chết đi!”
Hắc Hổ cũng là người đàn ông kiên cường, mặc dù chân đã gãy nhưng hắn vẫn có thể biến cơn đau thành sức mạnh, đột nhiên tung cú đấm, cú đấm to như nồi đất nhắm thẳng vào mặt Sở Phàm.
Thế như chẻ tre, lực mạnh khôn xiết!
Cú đá của hắn chỉ có trình độ hạng hai, dũng. mãnh thật sự chính là cú đấm thép, võ công vất vả tập luyện suốt hai mươi năm ròng, cú đấm của hẳn có thể xuyên tấm thép dày năm centimet!
Hội quyền anh ở thế giới ngầm còn gọi cú đấm của hắn là “Cú đấm sắt mãnh hổ”
Bi thương và căm phẫn hòa vào nhau, Häc Hùng đã phát huy 120% sức lực trong cú đấm này, bây giờ hẳn rất đỗi tự tin, hẳn tin răng dù có là hòn núi thì mình có thể đấm xuyên!
Sở Phàm vẫn dửng dưng như thường, anh đặt tách trà xuống, duỗi một ngón tay, nhäm vào cú đấm thép của Hắc Hùng.
Một ngón tay, chỉ một ngón tay mà thôi!
Bốp bốp...
Cả cánh tay của Hắc Hùng đều vang lên tiếng xương gãy vỡ, một luồng sức mạnh vô hình như lốc xoáy tàn sát bừa bãi trên cánh tay của hẳn, rồi sau đó, đồ đạc trên cánh tay của hắn rách toạc, rách cả nửa thân trên.
Ẩm...
Cơ thể vạm vỡ nặng hơn một trăm kí của Häc Hùng bay ra xa ba mét, cuốn theo vài cái bàn, dụng cụ pha trà quý hiếm, đồ sứ ở đẳng sau lưng, vỡ vụn tan tành khắp mặt đất.
“A Hùng?!”
Lý Tử Duy đứng bật dậy, anh ta không thể ngồi im được nữa, há hốc miệng mồm, nhìn Sở Phàm với vẻ ngạc nhiên.
Không ngờ cái tên này chỉ dùng một ngón tay mà có thể đánh bay Hắc Hùng.
Phải biết rắng, Häc Hùng là kẻ tập võ tam phẩm, ba năm trước, danh tiếng của hắn đã khiến giới quyền anh ở thế giới ngầm chấn động.
Mà điều khiến cho anh ta kinh ngạc là Häc. Hùng gượng đứng dậy, nói với vẻ kinh ngạc:
“Đây, đây chính là ám kình, anh, anh là kẻ tập võ nội kình sao?! Hơn nữa còn đã luyện thành nội kinh rồi!"
Võ đạo Cửu Trùng Thiên, mỗi bước là một quan ải.
Không ngờ cái tên này đã luyện thành nội kình? Ít nhất thì anh ta cũng phải là kẻ tập võ ngũ phẩm đổ lên.
Có thể xếp trong mười thứ hạng đầu tiên trong cả Giang Lăng!
“Nội kình ấy à, anh nói sao thì là vậy”, Sở Phàm nở nụ cười khinh miệt, anh thong thả rót cho mình tách trà, còn chẳng buồn ngẩng đầu lên mà nói hờ hững:
“Đây chính là tài năng của anh sao? Anh Lý, chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi”.
“Còn có con át chủ bài gì nữa thì cứ tung ra một thể đi, tôi đang vội”.
Sở Phàm mệt mỏi duỗi eo, anh vẫn phớt lờ bọn họ, trông có vẻ rất chán chường.
Ngông cuồng, ngông cuồng quá đi mất.
'Vành mắt Lý Tử Duy giật giật, anh ta cắn răng nghiến lợi, nhìn Sở Phàm trân trâi anh là kẻ tập võ nội kình, thảo nào có lá gan một mình xông vào địa bàn của tôi".
“Nhưng anh đừng quên một điều, trên đời này. người chỉ dựa vào võ công cũng chỉ là hạng thất phu mà thôi. Gia thế, quyền lực, các mối quan hệ, cho dù lấy bất kỳ thứ nào ra đi chăng nữa thì cũng có thể nghiền nát anh, khiến cho anh sống không băng chết!”