“Anh mà gào một câu thì tôi sẽ giết một người trong nhà họ Lý, nói được làm được”.
Vốn dĩ Lý Tử Duy còn muốn gào thét thảm thiết, câu nói hờ hững của Sở Phàm lại khiến cho. anh ta sợ hãi vô cùng, chỉ có thể cản răng không thốt ra tiếng nào.
Xèo, xèo...
Nước trà nóng hổi không ngừng đổ xuống lòng bàn tay Lý Tử Duy, khiến cho lòng bàn tay. mịn màng của anh ta rộp đỏ, trông đáng sợ vô cùng.
'Vân Dũng len lén nhìn thử, trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo, sợ đến mức run lẩy bẩy... Đáng sợ quát
Lý Tử Duy vẫn ráng nhẫn nhịn, anh ta cần răng, không thốt lên tiếng nào.
Không phải là vì anh ta cứng rắn, mà là vì ban nãy Sở Phàm đã cảnh cáo... Nếu như dám gào lên một câu thì sẽ giết một người trong nhà họ Lý!
Sở Phàm mặt không đổi sắc, anh ung dung rót hết ấm trà rồi mới nhìn anh ta, cất tiếng hỏi: “Cảm thấy tủi thân? Cảm thấy tôi tàn nhẫn lắm à?
“Nếu như tôi chỉ là người bình thường, lọt vào tay anh, sợ là kết cục của tôi còn thảm hơn anh gấp trăm, gấp vạn lần nữa kìa”.
Lý Tử Duy run rẩy vì sợ hãi, đúng là anh ta dự định như thế, cũng chuẩn bị khiến cho Sở Phàm sống không băng chết, nếu không làm vậy, thế chẳng phải ai ai cũng dám dòm ngó người phụ nữ mà anh ta thích sao, tôn nghiêm của gia đình giàu có để ở đâu đây?
Nhưng bây giờ anh ta làm gì dám oán trách một câu nào:
“Không, không dám...” “Anh không dám? Tôi dám”.
Bốp!
Sở Phàm híp mắt lại, anh đột ngột vung tay. tát mạnh vào mặt Lý Tử Duy.
Năm dấu ngón tay đỏ tươi, máu tươi văng tung tóe.
“Ai cho anh lá gan dám đụng đến người phụ nữ của tôi?"
Bốp!
“Ai cho anh lá gan dám lấy con gái tôi ra uy hiếp tôi?”
BốpI
“Ai cho anh quyền lực, khiến cho anh hoành hành ngang ngược, không tuân thủ pháp luật, chơi đùa tính mạng và tôn nghiêm của người khác?”
Bốp bốp bốp
Sở Phàm tát liên tục mười mấy cái, anh nói năng hùng hồn, khí thế mạnh mẽ.
Lý Tử Duy bị đánh đến toác da rách thịt, gương mặt anh tuấn đã bê bết máu thịt từ lâu, sưng húp lên như đầu heo.
Bây giờ, anh ta không dám oán trách một câu nào, chỉ năm sát mặt đất, vừa run lẩy bẩy vì sợ hãi vừa dập đầu xin tha:
“Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không dám nữa, xin anh cho tôi một cơ hội, xin anh tha cho tôi...”
Lý Tử Duy năm rũ trên mặt đất, anh ta dập đầu xin tha một cách nhếch nhác, máu me chảy dài trên đầu, khiến cho tấm thảm Italy đt tiền thấm đẫm máu.
Sở Phàm lập tức cảm thấy mất hứng.
Anh lau khô máu trong tay, hờ hững liếc nhìn Lý Tử Duy trông như chó nhà có tang.
“Cậu chủ hàng đầu của Giang Lăng cũng chỉ có thế mà thôi”.
Anh nở nụ cười khinh miệt rồi sải chân bỏ đi trước vẻ mặt hoảng sợ và cơ thể run rẩy của Lý Tử Duy.